Phó lão gia nhìn vào mắt của Thi Nhi, chợt như rơi vào một khoảng không vô định.
Đây là do ông trời sắp đặt sao? Tại sao một cô gái không cùng huyết mạch gì với Lâm Mai Nhàn lại giống bà đến như vậy.
Nhìn vào khuôn mặt này, giọng nói này lại càng khiến ông nhớ như in hình bóng của bà.
Biết làm sao được, khi ông lại mềm lòng trước câu nói ấy? Nhưng ông cũng thừa hiểu, Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn bây giờ đã bắt đầu hành động, người thì nhắm vào Hàn Thẩm, người thì đã nảy sinh tình cảm với Thi Nhi.
Ông đã quá mệt mỏi rồi, chỉ mong mọi thứ được bình yên như lúc trước, dù biết đó là điều vô cùng khó khăn.
"Thật không?"
Phó lão gia trở nên cứng rắn hơn, nhìn Thi Nhi với ánh mắt thâm dò.
Cô nhìn ông, không do dự gì mà gật đầu.
Ông nói tiếp.
"Nhưng con cũng nên biết rõ, mình không xứng với Hàn Thẩm!"
Nghe ông nói như thế, cô chợt cảm thấy chạnh lòng.
Nhưng đó là sự thật, cô không thể chối cãi được.
Cô thừa hiểu trước đây Phó lão gia đưa cô về nhà, không phải danh chính ngôn thuận là vợ của Hàn Thẩm mà chỉ là người chăm sóc.
Vì lúc đó, ông hoàn toàn không biết anh giả ngốc nên cũng không quan trọng chuyện cưới sinh, Thi Nhi vào nhà này cũng chỉ vì tiền trang trải cuộc sống.
Rồi số phận thật là biết trêu người.
Khi Thi Nhi nhận ra Hàn Thẩm giả ngốc chỉ là một kế hoạch, nhận ra con tim mình đã hoàn toàn thuộc về anh, thì chuyện tình của họ lại gặp trắc trở.
Ông cũng không muốn cô đau lòng, nhưng ông đã không còn cách nào khác để giải quyết mọi chuyện.
Ông nhớ đến lần mà mình đi khám bệnh định kỳ lần trước.
Bác sĩ bảo ông bị bệnh tim, ở độ tuổi này thì việc phẫu thuật là rất mong manh.
Nếu có thể, thời gian chỉ còn khoảng năm, mà thời gian này Hàn Thẩm chỉ vừa quay lại công ty làm việc, cứ mãi lo lắng cho cô sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
Một bên là tình cảm của con trai, một bên là chuyện sự nghiệp, ông chỉ đành nhẫn tâm một lần.
"Có một chuyện mà con không biết, trước khi con vào Phó gia, Hàn Thẩm đã có hôn ước rồi."
Thi Nhi đơ ra như tượng, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng sau khi nghe câu nói này.
Hôn ước? Anh đã có hôn ước với một cô gái khác sao?
Nói đến chuyện hôn ước thì phải kể đến chuyện khi Hàn Thẩm tuổi, gia đình anh lúc đó vẫn còn yên bình hạnh phúc.
Cha anh có quen một người bạn tên là Dương Thâm, ông ta từng giúp đỡ ông trong rất nhiều chuyện làm ăn.
Thế là, sau nhiều năm quen biết, họ đã hứa hôn cho Hàn Thẩm và con gái cưng của Dương Thâm tên là Dương Thùy Chi.
Về chuyện này, Hàn Thẩm hoàn toàn không biết gì cả, vì lúc ấy anh còn rất nhỏ.
Từ sau khi mẹ anh mất, lại thêm chuyện anh bị ngốc thì hầu như Phó gia và Dương gia đã mất liên lạc.
Phó lão gia chưa hề gặp lại Dương Thâm, cũng chưa từng nghe tung tích gì về Dương Thùy Chi.
Đây chỉ là cách để ông làm lung lay quan hệ giữa Thi Nhi và Hàn Thẩm.
Thi Nhi hít hà một hơi khó khăn, cũng không biết nói gì vào lúc này.
Một ánh đèn xe hơi chiếu thẳng về phía bọn họ, tấp nhanh vào lề.
Hàn Thẩm xuống xe rồi đóng sầm cửa chạy về phía họ.
Vừa bước vào, việc đầu tiên anh làm là đứng chắn trước mặt Thi Nhi, tiếp theo đó là nhìn thẳng vào mặt Phó lão gia, khó chịu nói.
"Tôi đã nói là ông không được đến đây rồi kia mà? Tại sao lại đến đây làm phiền cô ấy?"
Thi Nhi lúc này cứ như người mất hồn, cứ thẩn thờ nà không để ý hai cha con họ nói gì với nhau.
Phó lão gia dứt khoát nói.
"Cha chỉ muốn nhắc cho cô ta nhớ, con đã có hôn ước rồi.
Hơn nữa lúc cô ta bước vào Phó gia cũng chỉ là người chăm sóc con, không phải vợ của con."
Hàn Thẩm tức giận, lớn tiếng.
"Đủ rồi.
Tôi không hiểu ông nói hôn ước là cái quái gì cả.
Ông không có quyền quyết định chuyện hôn nhân của tôi ông hiểu không?"
"Câm miệng."
Phó lão gia không nhịn nổi nữa, vừa gằn giọng quát vừa tát Hàn Thẩm một cái vào mặt.
Anh bất ngờ đến nỗi sốc, ôm mặt trừng mắt nhìn ông.
Lần đầu tiên anh bị chính người cha mà mình ghét bỏ đánh.
Thay vì cảm thấy đau đớn, lòng thù hận trong anh lại càng thêm sâu hơn nữa.
Nhìn ông đầy câm hận, Hàn Thẩm nói.
"Đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng tôi để ông tát tôi.
Chung Thất! Tiễn khách!"
Không cần đợi đến Chung quả gia, Phó lão gia đã đi ngay sau đó.
Ông biết, những lời mà mình nói vừa rồi tác động ít nhiều đến Thi Nhi.
Người thông minh như cô chắc chắn sẽ hiểu.
Vào trong nhà, Hàn Thẩm đã nhận ra Thi Nhi dường như đang mang nhiều tâm sự.
Anh đi đến gần, giữ lấy vai cô.
"Thi Nhi! Nghe anh! Anh thật sự không biết mối hôn ước đó là như thế nào cả, cũng càng không muốn biết."
"Trong lòng của anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình em mà thôi.
Em tin anh không?"
Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ gật đầu, giọng dìu dịu.
"Em tin."
Em tin anh! Em cũng tin vào tình yêu của chúng ta.
Em không hi vọng cô gái có hôn ước đó sẽ xuất hiện rồi cướp anh khỏi em! Vì em không muốn mất anh một giây phút nào!