Mộng Tịch nói mình không được khỏe, Tề Trác Phong liền sai người mang nấm tùng nhung đến biệt thự.
Tận mắt có nhìn thấy giỏ nấm đầy, bất giác nhớ lại chuyện Tiểu Hạ bị phạt vì ăn cắp bớt số nấm.
Bây giờ không cần nói thì Mộng Tịch cũng biết thủ phạm là ai.
Tính toán một lúc, cô đã tìm được cách trừng trị bà ta!
Đợi khi quản gia Trương nấu cháo xong, Mộng Tịch xuống tận phòng bếp, trút hết cháo trong nồi vào một chiếc thố lớn, mang lên phòng.
Cô gọi Tiểu Hạ vào ăn cùng với mình, nhưng cô bé cứ đứng mãi trước mặt cô, đầu cúi thấp xuống.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hạ tiếp xúc gần với Mộng Tịch.
Cô chỉ là thân phận người hầu, trước mặt cô chủ không dám hành xử vượt quá giới hạn.
Mộng Tịch nằm lấy tay Tiểu Hạ, kéo cô ngồi xuống ghế.
Cô cười hiền từ, múc một bát cháo nóng hổi với đầy nấm đặt lên bàn.
Kiếp trước Tiểu Hạ vì ở cạnh cô mà chịu nhiều đau khổ, kiếp này cô nhất định phải tìm cách đối xử tốt với cô bé.
“Em cứ ăn đi.
Đừng sợ, cũng đừng ngại!”
Để Tiểu Hạ được tự nhiên hơn, Mộng Tịch múc cho mình một bát cháo, ăn trước.
Cô bé rón rén cầm bát cháo lên, nhẹ nói một tiếng cảm ơn.
Lần đầu tiên trong đời Tiểu Hạ được ăn ngon như thế! Cô chủ của cô thật tốt, dù mới lần đầu nói chuyện nhưng cô lại có cảm giác quen biết từ lâu.
“Tiểu Hạ, nếu làm ở trong biệt thự này có gì ấm ức, em nhất định không được một mình chịu đựng.
Nói với chị, chị sẽ lấy lại công bằng giúp em.”
“Vâng, cảm ơn tiểu thư!”
“Sau này không cần gọi ta là tiểu thư, cứ gọi ta là Mộng Tịch đi.”
Ăn cháo xong, hai người nói chuyện với nhau rất lâu, dù chỉ là mấy câu chuyện phù phiếm, nhưng cả hai đều rất vui vẻ.
Tiểu Hạ ăn xong thì dọn xuống bếp, cô bắt gặp quản gia Trương đang gấp gáp tìm kiếm thứ gì đó trong bếp.
Vừa nhìn thấy Tiểu Hạ, mắt bà ta xấc ngược lên, quát:
“Nấm tùng nhung ở trong giỏ đâu? Vừa nãy mới còn ở đây, sao bây giờ không thấy nữa? Từ nãy đến giờ mày đi đâu, sao không làm việc nhà hả?”
Trương Cầm định bụng giấu bớt số nấm mang ra ngoài cho người nhà, vậy mà không biết chúng đã biến mất đi đâu.
Bà ta tìm nãy giờ không thấy, sốt sắng hết cả ruột gan.
Chỗ nấm đó không chỉ có thể ăn, mà bán đi cũng kiếm được chút đỉnh!
“Tôi không biết.
Nãy giờ tôi ở trong phòng hầu hạ tiểu thư mà.”
Bà ta tức vì không đạt được ý nguyện.
Sẵn không tìm được số nấm, Trương Cầm liền vu oan giá họa cho Tiểu Hạ.
“Có phải mày đã lấy số nấm tùng nhung đó không? Đúng là nòi nào giống nấy, cái thói ăn cắp từ cha mẹ mày vẫn không chừa.”
Quản gia Trương xông vào nắm lấy tóc Tiểu Hạ, mặc cho cô rối rít van xin.
Tiểu Hạ không hiểu vì sao bà ta lại nghi ngờ mình, nhưng cô không hề ăn cắp.
“Tiểu thư, cứu em với.”
Sức lực của Trương Cầm rất mạnh, một tay túm tóc Tiểu Hạ kéo mạnh làm tóc cô đứt ra,da đầu cô đỏ hết lên, ran rát.
“Bỏ Tiểu Hạ ra.”
Mộng Tịch từ trên lầu đi xuống, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào quản gia Trương.
Bà ta không hề nhẹ tay, trái lại kéo sền sệt Tiểu Hạ đến chỗ cô.
“Tiểu thư, con nhãi này ăn cắp nấm tùng nhung mà Tề lão gia gửi đến.
Hôm nay nếu chúng ta không trừng phạt nó, sau này nó sẽ càng lộng hành ở đây hơn.”
“Ăn cắp? Bà có bằng chứng gì mà nói Tiểu Hạ ăn cắp?”
Mộng Tịch đẩy bà ta ra, rồi đỡ Tiểu Hạ ngồi lên ghế.
Đôi mắt Trương Cầm láo liên nhìn xung quanh, đầu đang tính kế để vu oan cho Tiểu Hạ.
Mà cô đã nhanh hơn một bước, gọi hết người làm ra ngoài phòng khách.
Mộng Tịch giống như lột xác thành con người khác, cô đoàng hoàng ngồi lên trên ghế, tuyên bố:
“Trong biệt thự có kẻ ăn cắp nấm tùng nhung, hiện tại vẫn chưa rõ là ai.
Bây giờ có một cơ hội để nhận lỗi, tự mình thú tội.
Còn nếu không, đợi khi tôi soát từng phòng, tìm ra kẻ có tâm địa xấu xa, hậu quả thế nào tự mình gánh lấy.”
Mọi người bắt đầu lo sợ, ai nấy đều cúi mặt xuống.
Trong số họ tất nhiên không ai là kẻ ăn cắp, nhưng đều bị khẩu khí của Mộng Tịch làm cho run sợ.
Vẫn không ai nhận, Mộng Tịch bắt đầu cho người lục soát.
Cô dành ra cả buổi chiều đi từng phòng ở của người làm, giám sát việc tìm kiếm.
Đến phòng Trương Cầm, vệ sĩ mà Mộng Tịch sai lục soát đã phát hiện chỗ nấm được giấu dưới gầm giường của bà ta.
“Hừ, tất cả đã rõ rồi nhé.
Thân là quản gia của biệt thự lại đi ăn cắp.
Trương Cầm, bà đúng là mọc gan hùm mà.”
Trương Cầm trố mắt nhìn số nấm.
Bà ta không hề giấu nó, vậy tại sao lại được tìm thấy ở đây chứ?
“Chắc chắn có kẻ vu oan cho tôi.
Tiểu thư, tôi không ăn cắp.”
“Dám làm không dám nhận, thật bỉ ổi!”
Bà ta lên tiếng van xin, song một chữ cũng không lọt vào tai Mộng Tịch.
Cảnh tượng quản gia Trương từng vả bôm bốp vào mặt Tiểu Hạ, cô không thể nào quên được.
Bà ta muốn dùng quyền lực để chèn ép kẻ yếu kém hơn mình, vậy cô sẽ cho bà ta biết cảm giác đó đáng sợ đến mức nào.
“Nể tình bà là người Thẩm Lan gửi gắm, ta sẽ không đuổi khỏi đây.
Nhưng có gan làm phải có gan chịu phạt.
Đến hết ngày hôm nay, bà không được ăn cơm, hơn nữa tất cả công việc trong nhà, đều phải một mình hoàn thành.
Để tôi phát hiện có kẻ cố tình làm thay, hình phạt sẽ còn nặng hơn đó.”
Trương Cầm ôm chiếc bụng đói, quần quật làm việc nhà đến tối mò mới xong.
Bà ta trở về phòng lén lút ăn vụng bánh mì, miệng không ngừng chửi bới Mộng Tịch.
“Con tiện nhân kia, mày cứ đợi đó.”.