Mộng Tịch đầu tóc bù xù, nhìn chẳng khác kẻ ăn mày lăn lộn ở đầu đường xó chợ là mấy.
Cô cầm trên tay một mảnh chai vỡ, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Mộng Tịch đứng ở trong phòng rất lâu, chờ đợi.
Cảnh cửa phòng mở ra, Trương Cầm nhìn thấy cô thì giật bắn mình.
“Hết cả hồn.
Tao còn tưởng gặp ma sống nữa chứ!”
“Mau ăn cơm đi.”
Bà ta đặt khay đồ ăn dưới bàn, toàn là cơm thừa canh cặn, đã có người ăn chán chê qua.
Mộng Tịch điềm tĩnh đưa miểng chai lên tận cô.
Giọng nói đều đều:
“Bà thả tôi ra hoặc nhìn thấy tôi chết, chọn đi.”
Trương Cầm trợn trừng mắt, định tát cho cô một bạt tai.
Nhưng còn chưa kịp bước đến, Mộng Tịch đã giơ cao miểng chai, quơ tay loạn xạ.
Cô liên tục đâm về phía trước, bất chấp mọi chứ.
“Cút đi, cút đi.
Trương Cẩm, để tôi đi, nếu không tôi sẽ tự sát trước mặt bà.”
Mộng Tịch không nói nhiều, cô dùng chính hành động của mình để uy hiếp.
Trước mặt Trương Cầm, chiếc cổ trắng ngần của cô dần dần chảy ra một dòng máu nhỏ.
Cô dùng chính vật sắc nhọn trong tay, cứu từng đường lên cổ mình.
“Cô… cô dừng tay lại đi.
Được được, cô đi đi…”
Trương Cầm nhìn vậy nhưng nhát gan.
Bà ta sợ xảy ra án mạng, sợ mình rơi vào lao lý.
Hơn nữa cô đang mang thai con của Tề Khang Vũ, nếu cô chết, bà ta không tránh khỏi liên lụy.
Mộng Tịch vội vã chạy khỏi căn phòng bốc mùi.
Thứ đầu tiên lóe lên trong suy nghĩ của cô là chạy thật nhanh ra cổng biệt thự, nhưng vừa đến phòng khách, bước chân của cô đã khựng lại.
Cô phải cứu cả Tiểu Hạ nữa!
Mộng Tịch dùng hết sinh lực của mình tìm đến phòng Tiểu Hạ, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.
Cô gọi lớn, lùng sục từng căn phòng.
“Cạch.” Đã là căn phòng thứ tư Mộng Tịch bước vào.
Trên sàn nhà, một cô gái trong tư thế nằm sấp, không mảnh vải che thân.
Ở bên cạnh đầu và vùng thân dưới, máu khô dính đầy.
Cảnh tượng này phải khiến người ta há hốc mồm vì thương xót.
Mộng Tịch quỳ dưới đất, khó nhọc lật thân thể kia lên.
Đến khi xác nhận đó là Tiểu Hạ, cô mới ôm chầm lấy, gào khóc:
“Tiểu Hạ-aaaaaa.” Tiếng cô khàn khàn, nhưng lại rống lên thật to.
Tựa hồ Mộng Tịch dồn nén hết cay đắng vào đấy, âm vang lớn đến mức tưởng chừng như dây thanh quản giãn nở hết cỡ, đứt ra.
Mộng Tịch gục đầu vào cái xác lạnh ngắt của Tiểu Hạ, răng cắn chặt vào môi đến mức chảy máu.
Cả người cô co thắt dữ dội, bụng đau dữ dội.
“Tiểu Hạ, chị sẽ gϊếŧ bọn họ.
Chị sẽ trả thù cho em.”
Cô không còn sức di chuyển Tiểu Hạ đi đâu nữa.
Mộng Tịch chỉ biết lục lọi trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc chăn bông, quấn lấy cả người con bé.
Cô cầm miểng chai dưới đất lên, xông ra bên ngoài.
“Trương Cầm, Tiểu Thanh, tôi gϊếŧ các người.”
Bọn họ đã sớm không thấy nữa, thay vào đó, cô gặp Tề Khang Vũ ở ngoài phòng khách.
“Hắn chính là tên sát nhân biếи ŧɦái tước đoạt tính mạng người mẹ yêu dấu của cô đấy.”
Bên tau Mộng Tịch chỉ còn vang vọng lên câu nói đó.
Sẵn có vật sắc nhọn trong tay, cô lao đến chỗ Tề Khang Vũ, đâm mạnh vào vai hắn.
“Đi chết đi.”
Nhưng với sức lực của một cô gái, thậm chí còn đang mang thai, làm sao bì lại một tên đàn ông khỏe mạnh được chứ.
Cô bị Tề Khang Vũ ghì chặt lại, đoạt luôn tấm miểng chai trên tay, vứt ra xa.
“Mẹ kiếp, cô nổi điên cái gì vậy?”
“Tề Khang Vũ, anh chết đi.
Cả anh và cha anh nữa, một lũ độc ác! Các người chết hết đi.”
Cô quằn quại cắn vào vai hắn.
Đến cuối cùng, Mộng Tịch bị Tề Khang Vũ bóp chặt miệng, mạnh bạo nâng lên, ép cô nhìn vào mặt hắn.
“Chết? Có chết cũng là cô và cha cô kìa.
Chu Mộng Tịch, Chu Bá Thành xứng đáng phải trả giá, vì những tổn thương ông ta gây ra cho mẹ tôi, và cả những tháng ngày sống không bằng chết của tôi nữa.”
Cô bất giác cười lớn lên, nước mắt nước mũi theo đó chảy xuống, vào tận sâu khoang miệng của Mộng Tịch.
Ánh mắt cô đỏ ngầu, nhìn người đàn ông cô từng yêu đến điên dại.
Vì cái gì?
“Vậy còn mẹ tôi, bà ấy xứng đáng phải trả giá ư? Tề Khang Vũ, anh đến súc sinh cũng không bằng mà.
Lúc bà ấy còn sống, đã đối xử tốt với anh nhường nào chứ? Một người phụ nữ lương thiện như bà ấy, sao anh lại tàn nhẫn như vậy…” Tiếng của Mộng Tịch ngày càng nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng nấc thảm thiết cùng những hàng nước mắt rơi lả chả.
Đúng vậy, đối với Tề Khang Vũ, hại chết mẹ của Chu Mộng Tịch là sai lầm duy nhất của cuộc đời hắn!
Đáng tiếc lúc này trong lòng hắn chỉ còn sót lại hận thù, làm gì có chỗ cho thứ gọi là lương tâm và sự lương thiện chứ?
Tề Khang Vũ trở về biệt thự, không phải để nghe Mộng Tịch nói những lời này.
Hắn về đây, chính xác là muốn đoạt mạng cô.
“Đi theo tôi.”
Mặc kệ Mộng Tịch la hét đau đớn, hắn kéo cô ra ngoài cổng biệt thự.
Một chiếc xe ô tô đen đã chờ sẵn ở đó, Tề Khang Vũ tống cô lên xe, trói chặt tay chân lại.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Thả tôi ra, các người thả tôi ra.”.