Cuộc họp cổ đông ở Tề thị chính thức diễn ra, với phần quan trọng nhất là bầu ra chủ tịch hội đồng quản trị mới của Tề thị.
Từ chỗ ngồi của các vị cổ đông trong buổi họp, cũng đủ biết họ đứng về phe nào.
Ở bên trái là ba mẹ con nhà họ Thẩm, bên phải là phe cánh của Tề Khang Vũ.
Cuộc họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, bởi vì ai nấy cũng hiểu rõ sau ngày hôm nay, có thể cục diện ở Tề thị sẽ thay đổi.
Bên phía Thẩm Lan khá tự tin, bởi bà ta đã chuẩn bị cho mình “vũ khí bí mật.”
“Đã đến chưa?” Thẩm Lan nói thầm với Thẩm Tình.
Cô ta ngồi rất thoải mái, còn thư thái gõ nhịp nhàng mấy đầu ngón tay trên bàn.
Màn hình điện thoại ở bên cạnh vừa sáng lên, Thẩm Tình nhìn sang mẹ của cô ta, gật đầu đắc ý.
“Đã có kết quả bỏ phiếu.
Tôi xin tuyên bố kết quả…”
“Đợi đã.” Thẩm Lan đứng lên, chặn lời của ban kiểm soát phiếu.
“Trước khi công bố, chúng tôi muốn cho các vị cổ đông ở đây biết được một sự thật về tổng giám đốc Tề Khang Vũ – người mà có ảnh hưởng không hề nhỏ đến tập đoàn Tề thị.” Thẩm Tình nói.
Tề Khang Vũ khẽ rướn mày nhìn về phía Thẩm Tình.
Hắn ta đang muốn xem mẹ con họ định giở trò gì đây?
“Sương Liên, cô mau vào đây đi.”
Cánh cửa gỗ bước ra, mọi người đều đổ dồn mắt về phía cô gái trẻ vừa bước vào trong phòng họp.
Tề Khang Vũ mặt hơi biến sắc, bàn tay nắm chặt cây bút bi trên bàn.
Hắn hít vào một hơi nặng nề, còn không dám thở ra.
“Mau nói những gì cô biết đi.”
Sương Liên nhìn về phía Tề Khang Vũ, cảm giác hơi sợ hãi.
Nhưng chỉ sau một ánh nhìn từ Thẩm Tình, cô ta lại trở nên can đảm hơn.
“Tổng giám đốc Tề thị, hay nói cách khác chính là Tề Khang Vũ, anh ấy bị mắc chứng rối loạn nhân cách nghiêm trọng, khuynh hướng chống đối xã hội.
Tôi chính là bác sĩ điều trị tâm lý của anh ấy, nên mọi người có thể tin tưởng những điều tôi nói hoàn toàn là sự thật.”
Tiếng xì xào bắt đầu dấy lên, to dần theo thời gian.
Người vui mừng ra mặt, người hoảng loạn không thôi.
“Im lặng đi.” Tề Khang Vũ đập mạnh bàn.
“Tề tổng, những điều mà cô ta nói có phải sự thật không?” Một vị cổ đông lên tiếng.
“Đúng đó.
Nếu cậu ấy bị tâm thần sao có thể điều hành công ty chứ? Mau đính chính đi…” Tiếp tục là những lời xì xầm.
Tề Khang Vũ vẫn im lặng, càng làm cho mọi người hoang mang.
Hắn thở hắt một hơi, mạnh miệng chống chế:
“Vớ vẩn.
Thẩm Lan, bà đừng nghĩ bịa ra mấy chuyện hoang đường này thì có thể hạ bệ được tôi.”
Hắn quay sang nhìn mấy vị cổ đông, nói tiếp:
“Từ khi tôi vào Tề thị đã làm chuyện gì ảnh hưởng đến công ty chưa? Năng lực quản lý của tôi, các vị còn không rõ sao?”
Thẩm Lan cười lớn, bình thản cầm chiếc remote trên bàn, bật màn hình máy chiếu lên.
“Mọi người hãy xem đoạn video này đi.”
Trên màn hình lớn, một đoạn video tầm ba mươi giây dần hiện ra trước mặt mọi người.
Trước cảnh tượng đâm xe kinh hoàng được tái diễn, mọi người nhìn nhau đầy thắc mắc, không hiểu dụng ý của bà ta là thế nào.
Chỉ có Tề Khang Vũ, hắn lúc này đã toát mồ hôi hột, tim đập thình thịch vì sợ.
“Tề Khang Vũ, cảnh tượng này quen thuộc chứ?”
“Bà Thẩm, ý của bà là sao?” Một cổ đông hỏi.
Thẩm Lan im lặng, chờ cho Tề Khang Vũ tự nói ra.
Hắn vẫn cứng rắn giữ im lặng, sắc mặt vô cảm như sự việc này không liên quan đến mình.
Thấy hắn vẫn vờ lơ đi, Thẩm Tình mới lên tiếng:
“Đây chính là đoạn video lấy từ camera hành trình ghi lại một vụ tai nạn xảy ra năm năm trước, mà nạn nhân xấu số kia không ai khác, chính là mẹ vợ của Tề tổng- cố phu nhân của tập đoàn Chu thị.
Các vị, tôi đã thu thập đầy đủ mọi bằng chứng để chứng minh vụ này là có chủ ý gϊếŧ người, chứ không đơn thuần là một vụ tai nạn thông thường.
Hơn nữa, người đàn ông mà các vị chuẩn bị đưa lên điều hành công ty này, lại chính là kẻ sát nhân máu lạnh đó.”
Bà ta chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt Tề Khang Vũ vạch tội.
‘Một người mang nhân cách biếи ŧɦái như vậy, xứng đáng để đứng trong hàng ngũ công ty sao? Anh ta có thể đưa Tề thị phát triển đến đâu chứ?”
Hết Thẩm Lan rồi đến Thẩm Tình, thay nhau vạch mặt hắn trước mặt hội đồng quản trị.
Tề Khang Vũ mặt mày choáng váng, hắn gần như mất hết bình tĩnh, đứng dậy hất đổ hết đống tài liệu trên bàn.
“Các người câm miệng hết đi.
Một lũ tởm lợm các người đừng hòng chiếm đoạt hết tài sản của Tề gia.”
Một vị cổ đông lớn tuổi đứng dậy, quát vào mặt hắn:
“Cậu thôi đi, tôi thấy người có vấn đề là cậu đấy.
Các vị cũng nhìn thấy hành động của Tề Khang Vũ không hề bình thường, cộng thêm những bằng chứng mà bà Thẩm vừa đưa ra, đủ để chứng minh cậu ta không xứng ở lại Tề thị rồi.
Cậu tốt nhất hãy chủ động rời khỏi công ty đi, đừng làm ảnh hưởng đến những người khác.”
Kết quả bầu phiếu trước đó không cần xem xét, đã lập tức bị hủy bỏ.
Thay vào đó, mọi người đã nhất trí đưa Thẩm Lan lên làm chủ tịch hội đồng quản trị tạm thời.
Trước khi rời khỏi, bà ta còn buông lời cảnh báo cho Tề Khang Vũ:
“Cậu chuẩn bị ngồi tù đi.
Còn nhớ người tài xế mà Tề Trác Phong thuê để lãnh tội cho cậu năm năm trước chứ? Hắn ta sẽ sớm đứng ra tố cáo thôi!”.