Người đứng sau Sương Liên là Thẩm Tình.
Cô ta biết được hoàn cảnh của Sương Liên, bèn dùng tiền mua chuộc cô, ngấm ngầm hãm hại Mộng Tịch.
Đường lui Thẩm Tình đã tính xong, chỉ cần bị phát hiện, cô liền đổ thừa lên người của Mễ Yến Thanh.
Tình hiện hiện tại của Mộng Tịch chắc chắn đã có dấu hiệu nghiện thuốc, có thể ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của đứa trẻ trong bụng.
Trong cơn tức giận, cô tìm Mễ Yến Thanh để đối chất.
Mộng Tịch trở về biệt thự, vừa thấy Mễ Yến Thanh đã kiềm mình không được, cho cô ta một cái tát.
“Mễ Yến Thanh, tôi thật không ngờ cô bỉ ổi đến mức hãm hại một đứa trẻ còn chưa chào đời.”
Bỗng nhiên bị ăn một cái tát, Mễ Yến Thanh vô cùng hoang mang.
Cô ta không hiểu gì, còn nhìn thấy chiếc bụng to tướng của Mộng Tịch mà thêm ganh ghét.
“Chu Mộng Tịch, cô ăn nói hàm hồ gì vậy? Tôi đụng gì đến cô chứ.”
“Hơn nữa cô nghĩ mỗi mình có thai con của anh ấy thôi sao? Đứa trẻ trong bụng tôi cũng là con của Tề Khang Vũ, tôi cần gì phải hãm hại cô?”
Mộng Tịch nghe Mễ Yến Thanh nói mình có thai liền chết lặng.
Mễ Yến Thanh thấy thế càng thêm châm chích:
“Cô biết điều thì ly hôn với Khang Vũ đi.
Dù sao Tề Khang Vũ chỉ quan tâm đến mẹ con tôi thôi.
Cô nghĩ anh ấy thích đứa trẻ trong bụng cô sao? Nằm mơ.”
Cô ta ném cho cô ánh mắt khinh bỉ, quay rời khỏi phòng.
Mộng Tịch liền đuổi theo, kéo tay cô lại.
Đôi bên giằng co trên ngay giữa cầu thang.
“Mau bỏ tôi ra.
Chu Mộng Tịch, cô níu níu kéo kéo tôi làm gì?”
Mễ Yến Thanh không chịu nổi sự kích động của Mộng Tịch, cô ta hất mạnh tay cô ra.
Nào ngờ Mễ Yến Thanh mất đà ngã về phía sau, Mộng Tịch theo phản xạ chồm người về phía trước, định nắm lấy tay cô ta nhưng không kịp.
Kết quả Mễ Yến Thanh lăn lộn mấy vòng xuống cầu thang, nằm bất tỉnh dưới sàn nhà.
“Yến Thanh.”
Mộng Tịch vội vàng đi xuống đỡ Mễ Yến Thanh lên, còn chưa kịp làm gì, Tề Khang Vũ từ bên ngoài đi vào, đẩy nhanh cô ra.
“Yến Thanh, em tỉnh lại đi.”
“Người đâu, mau gọi cấp cứu.”
Âm thanh xung quanh trở nên ù ù, đầu óc Mộng Tịch đột nhiên quay cuồng cuồng, cả người cô vã đầy mồ hôi lạnh.
Mộng Tịch cảm nhận chân tay mình không còn tí sức lực nào, cả người mềm nhũn ngã xuống sàn.
Đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh.
Mộng Tịch còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Tề Khang Vũ bóp cổ, cô hoảng loạn giãy dụa.
“Chu Mộng Tịch, đồ đàn bà độc ác này.”
“Anh làm gì thế, mau bỏ cô ấy ra.”
Dương Nghiêm chạy từ bên ngoài vào, tách Tề Khang Vũ ra khỏi Mộng Tịch.
“Tề Khang Vũ, cô ấy bị động thai, anh đừng có manh động.”
Hắn nào có lo lắng cho cô? Một lòng một dạ Tề Khang Vũ đều nghĩ hết cho Mễ Yến Thanh rồi.
Cú ngã cầu thang làm cô ta sảy thai, hơn nữa không rõ nguyên nhân gì lại mất thị lực tạm thời, càng làm cho hắn thêm hận thù với Mộng Tịch.
“Trong kết quả xét nghiệm máu của Mộng Tịch có một số chất gây nghiện thuộc nhóm Opioids, khả năng cao cô ấy đã sử dụng và bị ảnh hưởng bởi ma túy.” Dương Nghiêm cầm tờ phiếu kết quả xét nghiệm trên tay, ánh mắt anh liếc nhìn Tề Khang Vũ ngờ vực.
Hắn cũng bất ngờ, nhìn về phía Mộng Tịch.
Cô tâm trạng chưa ổn tỉnh, ngồi lùi vào một góc, sợ hãi:
“Là Mễ Yến Thanh, là cô ấy bỏ thuốc phiện vào trong thuốc dưỡng thai của em.”
“Nói láo.
Yến Thanh không bao giờ làm như vậy cả.” Tề Khang Vũ quát lên.
Cả người cô run lên bần bật, đôi mắt ngước lên nhìn hắn, đỏ ngầu.
“Chính Sương Liên đã nói thế.
Là Mễ Yến Thanh sai cô ta làm như vậy.”
Cơn co giật của Mộng Tịch ngày càng dữ dội.
Dương Nghiêm thấy không ổn, vội gọi y tá vào.
“Mộng Tịch, em hãy bình tĩnh lại.
Tề Khang Vũ, anh ra khỏi đây trước đi.”
Tề Khang Vũ nửa tin nửa ngờ, vội gọi điện thoại cho Sương Liên.
Hắn gọi mấy cuộc nhưng cô ta không nghe máy liền lập tức gọi cho Lâm Viện tìm cô ta đến công ty.
Hắn định tranh thủ buổi trưa về biệt thự thăm Mễ Yến Thanh, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy.
Sương Liên đã chuẩn bị đồ đạc định dùng số tiền của Thẩm Tình lánh đi một thời gian, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được Tề Khang Vũ.
Trong phòng làm việc được đóng kín cửa, Tề Khang Vũ đứng tựa người vào khung cảnh sổ, hai tay khoanh lại trước ngực.
Sương Liên vốn là một bác sĩ tâm lý, nhưng hoàn cảnh gia đình cô ta éo le, nên mới phải đi theo Tề Khang Vũ, ngoài việc trợ giúp điều trị tâm lý cho hắn, cô còn từng giúp hắn làm nhiều chuyện bất lương.
Lần trước người dùng kim tiêm định đoạt mạng Mộng Tịch cũng chính là cô ta.
“Nói đi, tại sao trong thuốc dưỡng thai của Chu Mộng Tịch lại có chất gây nghiện?”
“Tề tổng, tôi…tôi không biết.”
Sương Liên cứng miệng không chịu nói ra sự thật.
Tề Khang Vũ từ từ tiến lại gần chỗ cô ta, giọng trầm xuống:
“Ngày mai mẹ cô sẽ phẫu thuật thay tủy đúng chứ? Liệu phần trăm cơ hội thành công là bao nhiêu nhỉ?”
“Tề tổng, xin tha cho mẹ tôi.
Tôi nói, tôi nói…” Cô ta vội quỳ xuống, chắp tay van xin khẩn thiết.
.