Thẩm Tình gả cho Lâm Viện đã hơn một tuần.
Mặc dù hai người họ ở chung phòng, nhưng cô không hề cho phép anh ta động vào người mình.
Khỏi phải nói, một người sống trụy lạc như Lâm Viện cảm thấy khó chịu đến mức nào.
Nhìn người con gái mặc bộ đồ ngủ kiêu kỳ, hai vòng đẫy đà trước mặt mà không làm ăn được gì, Lâm Viện có chút tức tối.
Anh ta tặc nhẹ lưỡi, cố kiềm nén du͙ƈ vọиɠ của mình, cẩn thận tiến lại gần Thẩm Tính dò xét.
“Thẩm Tình, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
Thẩm Tình vẫn chăm chú vào tờ tạp chí thời trang trước mặt.
Cô ta lật nhẹ sang một tờ khác, rồi cất chất giọng châm biếm:
“Thư ký Lâm, tôi với anh có chuyện để nói cùng nhau sao?”
Lâm Viện vừa nghe đã biết Thẩm Tình đang coi thường anh ta.
Đoán chừng cô ta nghĩ mình là thiên kim tiểu thư quyền quý, ấm ức vì phải gả cho một tên ‘cóc ghẻ’ như hắn.
Đáng tiếc bản thân Lâm Viện lại không thấy nhục nhã, mà còn khinh bỉ ngược lại thái độ kênh kiệu của Thẩm Tình.
“Hừ, nếu không phải mẹ cô ôm chân Trác Phong để bước vào Tề gia, cô sẽ có bước phần như bây giờ sao? Vịt thì mãi là vịt, đừng nghĩ mình có thể hóa thành thiên nga.” Lâm Viện thầm nghĩ trong lòng.
Ở ngoài mặt, anh ta vẫn giữ thái độ hòa nhã, khiêm nhường trước Thẩm Tình.
Để cô ta có hứng thú trò chuyện hơn, Lâm Viện liền buông một câu thử lòng:
“Thẩm Tình, có phải em cũng không ưa gì Chu Mộng Tịch không?”
Quả nhiên cách này đầy hiệu quả! Vừa nghe tên cô, Thẩm Tình đã buông hẳn quyển tạp chí xuống, đôi mắt hướng lên nhìn Lâm Viện, đầy hiếu kỳ:
“Anh nói là ‘cũng’ sao? Thư ký Lâm đây cũng gây thù kết oán gì với vị tiểu thư nhà họ Chu kia ư?
Lâm Viện gật nhẹ đầu, khóe miệng hắn cong lên đầy tự mãn.
Lửa thổi đã bén, cái hắn cần bây giờ chỉ là thêm dầu vào!
“Anh muốn giúp em trút giận, không biết ý em thế nào?”
Thấy Thẩm Tình không có ý định khước từ, anh ta bèn mạnh dạn ghé sát vào tai cô, nói rõ kế hoạch.
“Thẩm Tình, em thấy thế nào? Em chỉ cần bỏ chút sức, việc còn lại anh sẽ lo hết.”
“Được.”
Lâm Viện nhận được câu trả lời đúng như mong đợi, liền vui vẻ rời đi.
Thẩm Tình vẫn ngồi ở nguyên chỗ, ánh mắt cô ta sắc lạnh nhìn xuống mặt bàn gỗ.
Cô nghiến chặt răng lại, rồi rút khăn giấy ra từ chiếc hộp bên cạnh, mạnh bạo lau đi vệt nước dãi của Lâm Viện trên vành tai cô.
“Thật đáng kinh tởm.”
……
Mộng Tịch nhận được cuộc gọi của Thẩm Tình, cô có chút bất ngờ.
Cô ta hẹn cô buổi chiều ra ngoài gặp mặt.
Cô nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy không tiện từ chối nên đồng ý.
Đúng giờ hẹn, Mộng Tịch đến một quán cà phê mà Thẩm Tính đã hẹn từ trước.
Đợi một lúc, cô ta cũng xuất hiện.
“Đã để chị phải đợi rồi.” Thẩm Tình nở một nụ cười tươi.
“Tôi cũng vừa đến thôi.” Cô lịch sự đáp lại.
Mộng Tịch có chút căng thẳng, pha lẫn với chút tò mò về mục đích của cuộc hẹn này.
Thẩm Tình vốn có thành kiến với cô, nên Mộng Tịch đoán cô ta hẹn gặp cô chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nào ngờ, Thẩm Tình chủ động xin lỗi cô chuyện hôm trước ở hôn lễ.
Đột nhiên cô ta nhắc lại chuyện này, Mộng Tịch lại thoáng buồn.
“Không sao, tôi vốn không để bụng.
Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, cô hẳn là người mất bình tĩnh nhất.”
Mộng Tịch uống xong tách cà phê định đứng lên đi về, nhưng Thẩm Tình lại đề nghị cô cùng đến trung tâm thương mại.
“Mộng Tịch, nếu chị đã không để bụng, vậy có thể nào đi giải tỏa nỗi buồn với cô em dâu này không?”
“Vậy cũng được.”
Hai người họ ra bên ngoài bắt taxi.
Xe vừa tới, Thẩm Tình đề nghị Mộng Tịch vào trước.
Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Thẩm Tình bất ngờ đóng mạnh cửa xe, trước sự ngỡ ngàng của Mộng Tịch.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bịt miệng bằng một miếng khăn ướt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã mất ý thức, ngã người ra ghế phụ ở sau xe.
Mộng Tịch được đưa đến một bãi đất hoang vắng.
Lúc cô tỉnh dậy thấy mình vẫn còn nắm trên xe, đầu óc choáng váng chưa tỉnh hẳn.
Cô đưa tay mò chiếc điện thoại trong túi, định bụng gọi người cầu cứu thì bị phát giác.
“Mau lấy điện thoại của nó lại.”
Trong lúc gấp gáp, Mộng Tịch may mắn đã kịp gửi vị trí định vị của mình cho Dương Nghiêm.
Cô bây giờ chỉ biết cầu nguyện anh có thể hiểu được tình cảnh của cô, gọi người đến ứng cứu.
Chiếc điện thoại của cô bị ném xuống sàn xe.
Mộng Tịch bị tên tài xế kéo ra bên ngoài, giữ chặt.
Ở đó còn hai tên đồng bọn của hắn, đều bịt kín mặt.
Một tên trong số đó lục lọi hộc để đồ phía ghế lái, lấy ra một cuộn băng keo.
Bọn chúng quấn băng keo trói chặt hai cổ tay và miệng của Mộng Tịch.
Cô dù có cố phản kháng hay vùng vẫy thế nào vẫn không thoát được.
Chúng đưa cô đến một nhà kho sặc mùi tanh, thối của cá biển.
Mộng Tịch bị trói vào bằng một sợi dây thừng lớn, luồn lên trên trục ròng rọc, kéo lên cao.
Phía dưới cô là một bể nước lớn, đục ngòm.
Nhìn kỹ lại, Mộng Tịch mới phát hiện nó là bồn chứa nước mắm!.