Mộng Tịch xoay người lại phía sau, không cẩn thận liền đụng trúng người nào đó.
Cô quay lại, nét mặt bỗng cứng đờ.
Là Mễ Yến Thanh, cô ta đến đây làm gì chứ?
Mễ Yến Thanh đã thấy Tề Khang Vũ đứng đằng xa đang nhìn về hướng hai người bọn họ.
Cô ta lợi dụng góc khuất, nắm lấy tà váy của Mộng Tịch kéo đi.
“Yến Thanh, cô làm gì thế?”
Mộng Tịch không biết chuyện gì, cô cứ thuận đà bước đến, thật không ngờ, Mễ Yến Thanh kéo cô lại phía sau khiến cả hai người rơi xuống bể bơi.
“Bùm...”
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hồ bơi.
Mộng Tịch biết bơi, cô cố gắng bơi về bờ nhưng Mễ Yến Thanh cứ vùng vẫy, bám chặt lấy cô dìm xuống, kéo ra xa.
“Bỏ ra.”
Mễ Yến Thanh như không nghe thấy lời cô, càng kịch liệt bám chặt lấy tay Mộng Tịch mà kéo.
Cô đang mặc trên mình bộ váy dạ hội nặng nề, hiển nhiên không đủ sức phản kháng lại cô ta.
Mọi người chạy lại hô hoán, Tề Khang Vũ và Vương Lĩnh cũng đi đến.
Hắn nhảy xuống, mặc kệ sống chết của Mộng Tịch mà bơi đến ôm Mễ Yến Thanh vào bờ.
Vương Lĩnh thấy vậy không chần chừ nữa, dứt khoát nhảy xuống cứu Mộng Tịch.
Hắn mang cô lên bờ, vỗ nhẹ sống lưng cô, Mộng Tịch sặc ra ít nước, không đáng ngại.
Còn Tề Khang Vũ lại trực tiếp dùng miệng hô hấp nhân tạo cho Mễ Yến Thanh.
Cô ta tỉnh lại, họ sặc sụa ra nước, rồi đột nhiên ôm chầm lấy hắn mà khóc thút thít.
“Khang Vũ, em sợ quá huhu.
Chị ta..hức hức...”
Tề Khang Vũ liếc mắt về phía Mộng Tịch, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Chu Mộng Tịch, cô đừng có mà quá đáng”
Cánh nhà báo, phóng viên bắt đầu săn tin, chụp hình, bàn tán sôi nổi.
Tề Trác Phong phải ra mặt, gọi hết bảo vệ ra trấn áp, ngăn cản họ không được đồn thổi tin tức lên mạng.
Ông ta tức giận đùng đùng, bỏ đi khi bữa tiệc còn dang dở.
Tề Khang Vũ bế Mễ Yến Thanh vào phòng trong khách sạn để cô ta thay đồ.
Hắn muốn đi tìm Tề Trác Phong để giải thích, nhưng cô ta cứ bám chặt lấy không buông.
“Yến Thanh, sao em lại đến đây?” Hắn nhìn bộ đồ ở dưới đất liền biết Mễ Yến Thanh giả làm nhân viên phục vụ nhà hàng để vào bữa tiệc.
“Em nhớ anh...!Khang Vũ, cả tuần nay anh không đến thăm em lấy một lần.
Có phải, anh quên Yến Thanh rồi không..huhuu.”
Tề Khang Vũ thấy Mễ Yến Thanh khóc thì động lòng.
Hắn ôm cô ta
vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Ngoan, dạo này anh hơi bận nên không có thời gian ở bên cạnh em.
Yến Thanh, sao anh lại không yêu em được chứ?”
Hắn trao cho Mễ Yến Thanh một nụ hôn ngọt ngào.
Cô ta được đà, đẩy Tế Khang Vũ nằm ra giường đôi tay bắt đầu lần mò lên cổ áo hắn.
Mễ Yến Thanh mới cởi được hai chiếc nút áo thì có người đến gõ cửa.
“Ngoan, ở đây không phù hợp.”
Hắn đi ra mở cửa, là một nhân viên bảo vệ của khách sạn.
Anh ta được cử đi gọi Mễ Yến Thanh đến gặp Tề Trác Phong, chỉ một mình cô ta.
Mễ Yến Thanh hơi chột dạ, muốn để Tề Khang Vũ đi với mình.
Hắn biết rõ tính Tề Trác Phong, nên không đồng ý, chỉ dặn dò cô ta tùy cơ ứng biến, đừng chọc ông ta giận.
Cô ta nghe lời hắn, đi theo người bảo vệ đến một căn phòng khác, rộng rãi hơn.
Ở bên trong, Tề Trác Phong cùng Thẩm Lan đã ngồi đợi sẵn.
Sắc mặt của ông ta trông rất khó coi, dường như đang rất tức giận.
“Tề lão gia, người gọi con có chuyện gì không ạ?” Mễ Yến Thanh lên tiếng trước.
“Mễ Yến Thanh, lá gan cô cũng lớn thật, dám mò đến tận đây.
Cô tưởng cô là ai mà suốt ngày câu dẫn con trai tôi? Loại người thấp hèn như cô nên biết vị trí của mình ở đâu, đừng có mộng tưởng trèo cao.”
“Con với Khang Vũ yêu nhau thật lòng.
Hi vọng người tác hợp cho chúng con.”
Tề Trác Phong cười lớn đầy khinh thường.
Ông ta nâng chén trà trên bàn uống một ngụm, nói giọng đầy châm biếm:
“Nó là người đã có VỢ, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Mễ Yến Thanh, biết thân biết phận thì tránh xa nó ra, đừng để ta phải dùng biện pháp mạnh.”
Mễ Yến Thanh mặt gằm xuống đất, ánh mắt lườm muốn rách cái nền nhà.
Cô ta rất giỏi giả vờ yếu đuối, nhưng cũng rất kênh kiệu, không chịu an phận mà nói móc Tề Trác Phong:
“Tề lão gia, không phải ông cũng lấy một người phụ nữ nghèo kiết xác về làm vợ sao? Bà Thẩm Lan cũng chỉ được cái mã, chứ có hơn gì tôi?”
“Mày, sao mày dám...”
“Bốp.” Thẩm Lan tát thẳng vào mặt Mễ Yến Thanh.
Cô đa đau quá, lấy hai tay che lấy mặt.
Bà ta cũng không chịu để yên, định lao vào cho cô thêm mấy cú bạt tai nữa thì cánh cửa phòng bật tung ra.
“Thẩm Lan, bà đừng có quá đáng.”
Tề Khang Vũ không thể ngồi im nhìn người con gái mình yêu bị sỉ nhục.
Hắn ôm Mễ Yến Thanh rời khỏi đó, trước cơn nổi giận lôi đình của Tề Trác Phong.
“Mày..mày..
có còn xem Tề Trác Phong ra gì không?”
“Lão gia, người đừng tức giận, đừng tức giận.”