Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 53:

Ngay sau khi Lưu Dịch Tư rời khỏi sân thượng, Tống Phong Thời cũng quay trở lại hội trường.

Chu Dực Dực và Ruth bước ra khỏi góc khuất bị che bởi hoa và cây. Ruth ngạc nhiên nói: “Không ngờ Tống Phong Thời lại cao tay như vậy, vừa lôi kéo được Kim Lan Thù lại còn thêm cả Lưu Dịch Tư.”

“Đúng là có chút tài năng.” Chu Dực Dực hờ hững nhún vai: “Đúng rồi, lấy được tư liệu mà tôi cần chưa?”

Ruth đưa cho Chu Dực Dực một chiếc USB: “Đây là tài liệu gốc của ‘Dự án bản địa hóa’ mà Kim Lan Thù đã làm ở Bảo Phạn Lưu trước đây, tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.”

“Được rồi. Ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.”

Ruth gật đầu, mỉm cười nói: “Ừm, cảm ơn giám đốc Dực đã quan tâm!”

Đọc Full Tại

Không lâu sau khi thương hiệu “Vân Tưởng” được công bố, Chu Dực Dực cũng tung ra một thương hiệu địa phương có tên ‘Nghê Thường’, lấy danh nghĩa của Bảo Phạn Lưu. Nó nắm được toàn bộ tài nguyên của công ty này, còn có sự giúp đỡ hết mình từ tập đoàn Quỳ Long, dĩ nhiên danh tiếng đã bao phủ cả ‘Vân Tưởng’.

Trong cuộc họp báo cáo nội bộ quý đầu tiên của Vân Tưởng, Kim Lan Thù ngồi ở ghế chủ tịch, bên bàn tròn thì có Hoàng Lão Nhiệt, Âu Văn, Ruth, Rick, Tào Đại Đầu, và tất nhiên là cả Tống Phong Thời.

Kim Lan Thù còn chưa vội. Mà Tào Đại Đầu thân là giám đốc tiếp thị thì đã cuống cả lên: “Chúng ta đã lên lịch trình tham dự tuần lễ thời trang Paris, nhưng họ lại nói rằng không có nhiều vị trí dành cho các thương hiệu Trung Quốc. Chắc chắn Thượng Uyển Xuân đã được giữ chỗ trước, còn giữa Nghê Thường và Vân Tưởng, bọn họ càng nghiêng về phía Nghê Thường hơn. Dù sao thì sau lưng Nghê Thường cũng là tập đoàn Quỳ Long, càng có liên hệ chặt chẽ với tuần lễ thời trang này.”

“Nói nhiều như vậy,” Kim Lan Thù cười cười: “Không phải là nói chúng ta đã bị ‘Phong sát’ sao?”

Hoàng Lão Nhiệt hoảng sợ nói: “Phong sát ư? Chuyện này làm sao có thể? Còn muốn gây chiến lớn tới vậy ư?”

“Trận chiến càng lớn càng tốt, điều đó chứng minh chúng ta đã tạo thành uy hiếp cho họ.” Kim Lan Thù thờ ơ nhún nhún vai: “Còn mấy tháng nữa mới đến tuần lễ thời trang. Chỉ cần tên tuổi của chúng ta nóng lên, thì không cần phải lo tới việc họ không nhường chỗ cho chúng ta.”

Rick lật xem tài liệu và nói: “Tuy nhiên, mặc dù doanh số bán hàng trong quý đầu tiên của chúng ta ở mức chấp nhận được, nhưng cũng không quá nổi bật. Cường độ và phạm vi truyền thông vẫn chưa đủ.”

“Đó là bởi vì chúng ta khá là cẩn thận trong việc lựa chọn nền tảng để quảng bá.” Tống Phong Thời nói: “Chúng ta là thương hiệu mới và là một thương hiệu bản địa, không hề có hào quang của ‘thương hiệu nước ngoài’. Nếu như từ khi bắt đầu đã xác định tư thái ở mức cao nhất, vậy sau này sẽ không dễ để đi lên nữa. Quảng bá hàng xa xỉ cũng không dễ làm như vậy.”

“Đúng vậy.” Bởi vì Tống Phong Thời có thâm niên ít nhất, lại sợ cậu không có đủ uy tín, cho nên Kim Lan Thù thường bày tỏ sự ủng hộ đối với bài phát biểu của cậu: “Làm sản phẩm xa xỉ, thà rằng không bán được nhưng vẫn phải nâng giá.”

Rick thì không hùa theo mà tiếp tục chất vấn vị ‘giám đốc tiếp thị’ thiếu kinh nghiệm Tống Phong Thời: “Vậy kế hoạch tiếp thị cho quý này là gì?”

Tống Phong Thời lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Rick, nghiêm túc nói: “Hiệu ứng người nổi tiếng.”

“Người nổi tiếng?” Rick bật cười: “Chính anh đã nói rằng phong cách sang trọng là rất quan trọng. Nếu không chọn đúng siêu sao thì phản ứng sẽ rất dữ dội. Chúng ta không mạnh như Dior, cũng không thể tuyển nhiều như cá gặp nước được.”

Tống Phong Thời nhìn Kim Lan Thù một chút, nói: “Giám đốc Kim, tôi đề nghị mời Hà Hà Ngọc Dung.”

Ruth ngạc nhiên nói: “Có phải nữ diễn viên gạo cội Hà Ngọc Dung không?”

“Đúng thế. Không phải tìm cô ấy để làm đại ngôn, chỉ cần để cô ấy mặc lễ phục của chúng ta đi thảm đỏ mà thôi.” Tống Phong Thời gật đầu: “Gần đây cô ấy đã đóng vai Dương quý phi trong ‘Cung Trường Sinh’ và đã được đề cử cho ‘Liên hoan phim Corner’.”

Tôi nghĩ nếu Hà Ngọc Dung mặc bộ váy thời trang cao cấp của ‘Vân Tưởng’, như vậy tên tuổi của Vân Tưởng cũng sẽ trở nên nổi tiếng, phong cách cũng rất cao giá.”

Rick cũng đồng ý, nói: “Hà Ngọc Dung đúng là một diễn viên gạo cội và hình ảnh của cô ấy luôn rất thanh lịch, ‘Liên hoan phim Corner’ cũng là một cách quảng cáo rất phù hợp!” Tuy nhiên, giọng điệu của Rick lại thay đổi: “Điều này tất nhiên là rất tốt, nhưng Hà Ngọc Dung là một nữ diễn viên nổi tiếng lâu năm, lại còn xuất hiện tại Corner. Tôi e là đoàn đội sẽ muốn cô ấy mặc những bộ đồ có vẻ thành thục một chút, chứ không phải những thương hiệu mới chỉ lên kệ được ba tháng.”

Thực ra Tống Phong Thời cũng băn khoăn về chuyện này, nhưng cậu vẫn cứng rắn chống đỡ: “Vậy thì thế nào? Bộ phận chúng tôi sẽ làm tốt chuyện này. Không phiền anh lo.”

Kim Lan Thù dùng bút gõ lên bàn, nói: “Vậy thì để tiểu Tống theo dõi vụ này đi. Tôi không có ý kiến.”

Bất cứ khi nào Kim Lan Thù nói rằng ‘Tôi không có ý kiến’, những người khác cũng không được phép có ý kiến.

Đây là cách hiểu ngầm của đoàn đội nhà Kim Lan Thù.

Ruth đã lắng nghe toàn bộ quá trình, sau đó quay đầu liền bán tin tức cho Chu Dực Dực để lấy tiền.

Cuối cùng khi Tống Phong Thời vất vả xây cầu đắp đường, nhờ đàn chị lúc trước học cùng tìm được một đàn anh học truyền thông, lại thông qua người đó mà tìm được người đại diện của Hà Ngọc Dung. Người đại diện đó lại tiếc nuối nói với cậu: “Chúng tôi đã lựa chọn ‘Nghê Thường’ của Bảo Phạn Lưu.”

Tống Phong Thời không khỏi có chút ủ rũ.

Người đại diện liền nói: “Thực sự xin lỗi.”

“Không sao.” Tống Phong Thời cười nói: “Cảm ơn anh đã nói sự thật cho em.”

Vốn dĩ, người đại diện có thể nói những điều qua loa có lệ như ‘tôi sẽ suy nghĩ một chút’, hắn không cần phải nói với Tống Phong Thời rằng họ đã chọn ‘Nghê Thường’. Nhưng vì Tống Phong Thời được người quen giới thiệu, cho nên người đại diện mới nể mặt mà nói thêm vài câu.

‘Vân Tưởng’ không đặt địa điểm văn phòng ở một tòa nhà văn phòng cao tầng đắt tiền, mà chọn một công viên sáng tạo cách xa trung tâm thành phố. Kim Lan Thù đã ký hợp đồng với một tòa nhà nhỏ năm tầng ở đó, hai tầng giữa là xưởng sáng tạo, nơi những người từ bộ phận sáng tạo và bộ phận thiết kế làm việc. Bản thân anh thì làm việc trên tầng năm.

Tống Phong Thời lên đến tầng năm, mở cửa văn phòng của Kim Lan Thù và nói với vẻ chán nản: “Chu Dực Dực lại đi trước chúng ta một bước, hắn cũng tìm đến Hà Ngọc Dung.”

Kim Lan Thù nhíu mày hỏi: “Tại sao hắn cũng nghĩ tới Hà Ngọc Dung?”

Tống Phong Thời nói: “Không phải gần đây Hà Ngọc Dung đã diễn vai Dương quý phi sao? Chúng ta có thể nghĩ đến ‘trang phục Vân Tưởng và hoa Tương Dung’ để tìm cô ấy, có lẽ Chu Dực Dực cũng nghĩ đến ‘Vũ Y của Nghê Thường’. Không có gì ngạc nhiên khi chúng đều là những hình ảnh liên quan đến Dương quý phi.”

“Ừm.” Kim Lan Thù đi tới bên người Tống Phong Thời, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, anh liền nói: “Không phải vẫn còn có thời gian tới khi diễn ra liên hoan phim sao? Sao cậu lại ủ rũ như vậy? Vẫn còn cơ hội.”

“Thật sao?” Tống Phong Thời có vẻ không tự tin lắm.

Kim Lan Thù ôm lấy vai cậu, cười nói: “Không phải chứ? Không phải trước đây cậu chính là người đứng đầu bảng tiêu thụ ư? Lẽ nào cậu không muốn cướp đoạt mối làm ăn ư?”

Tống Phong Thời kinh ngạc: “Cướp cái gì mà cướp? Lẽ nào chạy qua cửa hàng của người khác để kéo khách về hay sao?”

Kim Lan Thù cười nói: “Cậu có thể thử xem! Khi thành công rồi cảm giác sẽ rất tuyệt!”

Tống Phong Thời cũng không rõ: “Cướp người? Cướp thế nào?”

Kim Lan Thù dùng giọng điệu dạy bảo, nói: “Người làm ăn, tuyệt đối không nên khách sáo. ‘Nhấn cướp ăn trước’ mới là phải đạo.”

Tống Phong Thời mỉm cười: “Cậu còn có thể ‘Nhấn cướp ăn trước’ nữa ư?”

Kim Lan Thù cũng cười: “Không phải vậy sao? Cho cậu nhìn xem tôi lợi hại thế nào.”

Nói xong, Kim Lan Thù bất ngờ bế Tống Phong Thời lên. Cậu cũng giật mình khi bị bế lên một cách đột ngột, còn bị ném xuống sofa. Kim Lan Thù ép lên, muốn biểu diễn trực tiếp màn ‘Nhấn cướp ăn trước’.

Đúng lúc Âu Văn mở cửa, nhìn thấy tình cảnh này liền xanh cả mặt, đôi môi phát run: “Rõ ràng tôi đã gõ cửa… Ai, thôi…” Hắn liền đóng cửa lại.

Không một ai để ý tới Âu Văn.

Đọc Full Tại

Âu Văn kiểm tra lại tài liệu và nghĩ thầm: Hoang dâm vô độ! Thật ngu ngốc! Công ty này có còn hoạt động được hay không vậy.”

Mở ứng dụng xã hội ra, Âu Văn liền đăng một bài phát biểu trên PO: “Làm trợ lý trưởng trong một công ty mới thành lập, tính khí của chủ tịch thì xấu và thường xuyên chửi bới mọi người. Còn đề bạt bạn trai làm giám đốc, ban ngày thì lăng nhăng trong văn phòng. Kết quả quý đầu tiên đã bị đánh bại bởi các sản phẩm cạnh tranh! Liệu một công ty như vậy có thể tồn tại được không?”

Cư dân mạng trả lời: “Công ty tồi tệ như vậy mà anh còn không bỏ đi sao? Anh bị cuồng tra tấn hay sao vậy? Hay là điều kiện của anh rất kém? Không tìm được công việc thứ hai?”

“Thực ra thì không tệ lắm đâu. đãi ngộ vẫn OK.” Âu Văn không nhịn được mà lên tiếng bảo vệ bản thân và công ty.

“Mức lương bằng 150% công việc cuối cùng của tôi, và tôi nhận được 15 tháng lương một năm. Có đầy đủ các khoản trợ cấp cần thiết, tăng lương thường xuyên dựa trên hiệu quả công việc. Hoa hồng thì phụ thuộc vào hiệu suất cuối năm. Bảo hiểm năm và quỹ nhà ở thì không cần phải nói, còn có bảo hiểm y tế bổ sung, khám tại bệnh viện tư nhân cũng có thể chi trả.”

Cư dân mạng đáp lại: “Chỗ các anh còn tuyển người không? Sếp có xấu tính cũng không sao hết, da mặt tôi rất dày.”

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Đây chính là bí quyết tuyển dụng nhân tài mặc kệ tính nết xấu ra sao của Kim Lan Thù.

Truyện Chữ Hay