Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

chương 210: 210: cậu đã quên hết tất cả những điều mà anh ấy làm cho cậu sao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên paparazzi ôm lấy máy ảnh, anh ta đang phấn kích thì máy ảnh trong tay anh ta đột nhiên bị người khác cướp mất.

Trong máy ảnh này đang lưu tài liệu quan trọng có thể khiến anh ta từ nay trở đi có thể thăng tiến rất nhanh.

Đường Khải Hiên nhanh chóng tránh né anh ta, xoá thẳng tất cả hình ảnh trong máy ảnh, sau đó ném lại máy ảnh cho paparazzi

“Chỗ này là bệnh viện, đừng để tôi nhìn thấy anh làm những trò như vậy nữa.

Anh ta nhìn thẻ ghi nhớ trống rỗng trong máy ảnh thì lớn tiếng hét lên, “Sao anh lại xoá ảnh của tôi?”

“Là có người làm những trò không biết xấu hổ, anh dựa vào đâu mà xoá mất ảnh của tôi?”

Bảo vệ xông lên, nhanh chóng kéo tên paparazzi ra, anh ta vẫn không ngừng hét lên.

“Được rồi, tôi biết anh là ai rồi.

Sớm đã nghe nói một bác sĩ ở trong bệnh viện này cũng mập mờ với người phụ nữ kia, nhất định người đó chính là anh.

Đường Khải Hiên mất kiên nhẫn chau mày lên, anh ta nhìn vào phía Vũ Tiểu Kiều ở phía không xa, anh ta bảo bảo vệ nhanh chóng kéo tên paparazzi kia ra.

Vũ Tiểu Kiều nghe thấy loáng thoáng có tiếng cãi nhau truyền đến, cô liền quay đầu lại nhìn về phía sau lưng, liền nhìn thấy Đường Khải Hiên mặc áo blouse trắng dưới ánh nắng, anh ta đang dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm về phía cô.

Vốn dĩ Đường Khải Hiên đuổi theo Vũ Tiểu Kiều là muốn hỏi chuyện của An Tử Dụ, nhưng không ngờ rằng lại gặp cảnh paparazzi đang chụp trộm cô, sau đó lại nhìn thấy cảnh cô và Tô Nhất Hàng khiến người ta suy tư không dứt.

“Cô chạy cái gì chứ? Thật sự đã làm chuyện gì hổ thẹn với lòng sao?”

Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn Đường Khải Hiên một cái, “Tôi không gây chuyện với phó viện trưởng Đường chứ?”

Đường Khải Hiên hừm lạnh một tiếng, “Có gây chuyện hay không thì tôi không biết, cô đừng tự mình gây phiền phức là được.

Vũ Tiểu Kiều có chút tức giận, “Cho dù tôi tự mình gây phiền phức, cũng không cần phó viện trưởng Đường hao tâm tổn trí chứ?”

Đường Khải Hiên hơi hơi tức giận, anh ta vừa giúp cô giải quyết một phiền phức lớn, thế mà cô còn nói không cần anh ta hao tâm tổn trí.

“Có cần tôi hao tâm tổn trí hay không là chuyện nhỏ, cô tự trọng là tốt.

” Đường Khải Hiên không vui nói.

Vũ Tiểu Kiều chau mày lên, “Phó viện trưởng Đường, phiền anh chú ý từ ngữ của anh.

Người phụ nữ này thế mà lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy!

“Có người vì cô mà đã bỏ ra rất nhiều, tôi hy vọng cô đừng làm ra những chuyện khiến cậu ấy tổn thương.

Vũ Tiểu Kiều biết Đường Khải Hiên đang nói Tịch Thần Hạn.

“Tôi đương nhiên sẽ không làm những chuyện khiến anh ấy bị tổn thương rồi.

Không cần phó viện trưởng Đường ở đây cảm thấy bất bình thay anh ấy.

“Cô đã đính hôn với Thần Hạn rồi, tương lai sẽ gả cho Thần Hạn, tôi thật sự tốt bụng khuyên bảo cô, đừng dây dưa với bất kỳ người đàn ông nào nữa.

” Đường Khải Hiên nói.

“Tôi không dây dưa với bất kỳ người đàn ông nào.

” Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, cô đè nén sự tức giận sắp bùng phát ra vào trong lòng.

Hôm nay làm sao vậy?

Sao mà luôn có người gây khó dễ cho cô vậy?

Đường Khải Hiên cũng biết, cảm xúc của anh ta có chút không kiểm soát được tốt, nói những lời nói không nên nói, anh ta có chút áy náy dịu giọng xuống.

“Cô tự mình cẩn thận một chút, lúc nào cũng có paparazzi đi theo cô.

Vũ Tiểu Kiều giật nảy mình một cái, cô nhanh chóng nhìn xung quanh một cái, không nhìn thấy bất cứ người đáng nghi nào.

“Nhớ kỹ, có thân phận thì dễ bị người khác đố kỵ dễ gây vạ, bây giờ có rất nhiều người coi cô là kẻ thù.

” Đường Khải Hiên nhắc nhở nói.

Tuy trong lòng Vũ Tiểu Kiều có một chút thành kiến với Đường Khải Hiên, nhưng cô vẫn cám ơn anh ta.

Đường Khải Hiên đẩy mắt kính, anh ta do dự rất lâu mới hỏi nói, “Gần đây An Tử Dụ đang làm gì vậy?”

Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, “Anh hỏi An An sao?”

Đường Khải Hiên vừa nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Vũ Tiểu Kiều thì liền biết An Tử Dụ vẫn chưa nói cho Vũ Tiểu Kiều biết chuyện cô ta và anh ta xem mắt nhau.

“Không có gì hết, là do lần trước cô ấy đến bệnh viện!.

.

có nói cơ thể không thoải mái, muốn hẹn kiểm tra sức khỏe, tôi nghĩ có thể sắp xếp cô ấy đến kiểm tra.

Vũ Tiểu Kiều bán tín bán nghi nhìn Đường Khải Hiên, “Thật sự chỉ là như vậy sao?”

“Nếu không thì là cái gì?” Đường Khải Hiên bực dọc quay người sải bước rời đi.

Vũ Tiểu Kiều chớp chớp mắt, vò đầu, sao mà cô cảm thấy không đơn giản như vậy chứ?

Bạch Lạc Băng đứng ở chỗ tối, nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra, cô ta nắm chặt nắm đấm căm hận nói.

“Thật là đáng chết! Cơ hội tốt như vậy mà lại mọc đâu ra một tên bác sĩ.

“Vũ Tiểu Kiều, quý nhân của cô nhiều thật.

Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do Bạch Lạc Băng sắp đặt.

Cô ta biết Vũ Tiểu Kiều ở bệnh viện, nên đã cố ý kéo Tô Nhất Hàng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, cũng là cố ý gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều, thúc đẩy sự không vui vẻ giữa Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng, chính là để cho paparazzi chụp trộm được ảnh của Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng.

Tất cả đều tiến hành thuận lợi và hoàn hảo như vậy, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến kế hoạch của cô ta bị đổ xuống sống xuống biển.

Bạch Lạc Băng căm hận đến mức hốc mắt đỏ ửng, “Vũ Tiểu Kiều, tôi muốn xem xem, vận may của cô đến lúc nào sẽ hết.

Vũ Tiểu Kiều đứng ở trên đường, nhìn thấy xe nối đuôi nhau thành một sợi dây ở dưới ánh nắng, khiến cô có chút thất vọng.

Cô đi bộ ở trên đường phố rất lâu, ánh đèn đem bóng của cô kéo rất dài rất dài.

Gần đây trong lòng cô tích tụ rất nhiều nghi vấn, mỗi một nghi vấn đều là câu đó không có lời giải.

Trên gác lửng ở nhà Tịch Thần Hạn vẫn là căn phòng khoá chặt, tại sao mẹ cô lại biết trên tay phải của Tịch Thần Hạn có vết sẹo?

Vết sẹo đó ẩn chứa câu chuyện gì?

Rốt cuộc mẹ cô cất giấu bí mật gì vậy?

Cô mang tâm sự chồng chất cúi đầu xuống, đợi đến khi cô trở lại trạng thái bình thường thì cô đã đi vào một con đường xa lạ, mà con đường này lại không có ai đi lại.

Cô có chút sợ hãi, nhanh chóng bước chân nhanh hơn, những lại cảm giác phía sau có người cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Cô sợ đến mức đổ mồ hôi lấm tấm, cô đột nhiên quay đầu lại nhưng lại không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.

Cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, liền vội vàng chạy ra khỏi con đường đo

Rốt cuộc dạo gần đây bị sao vậy?

Sao cô cứ có cảm giác có người theo dõi sau lưng cô vậy? Lẽ nào là do cô lo lắng bị paparazzi theo dõi, nên đã xuất hiện chứng ám ảnh sợ hãi sao?

Đúng lúc này điện thoại của cô reo lên, là An Tử Dụ gọi đến, cô nhanh chóng nghe máy.

“Kiều Kiều, cậu đang ở đâu vậy? Mình có chuyện muốn nói với cậu.

” Giọng nói của An Tử Dụ nghe không thân thiện cho lắm.

Vũ Tiểu Kiều gửi địa chỉ cho An Tử Dụ, An Tử Dụ lái xe rất nhanh đã tìm đến chỗ Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều rất sợ hãi, vô nhanh chóng chạy về phía An Tử Dụ, “An An, sao mình cứ có cảm giác có người theo dõi mình vậy?”

“Tiểu Kiều, tại sao cậu lại đoạn tuyệt quan hệ với Nhất Hàng vậy?” Sự chất vấn của An Tử Dụ khiến Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra.

“Cậu biết rồi sao?” Vũ Tiểu Kiều khẽ than thở một hơi.

“Kiều Kiều, mình chỉ muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu coi Tô Nhất Hàng là gì vậy? Anh ấy làm cho cậu bao nhiêu như vậy, anh ấy không cầu xin gì cả, chỉ hy vọng có thể luôn làm bạn với cậu, nhưng bây giờ cậu ngay cả bạn cũng không thể làm với anh ấy.

Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn An Tử Dụ, “Mình!.

.

“Cậu có biết không, Tô Nhất Hàng uống say bí tỉ, chạy đến tìm mình, anh ấy thế mà lại khóc, anh ấy khóc rồi.

“Nhất Hàng! anh ấy ở đâu?” Vũ Tiểu Kiều cảm thấy lo lắng.

“Tiểu Kiều, anh ấy thật sự rất đau lòng, cậu có thể hiểu không? Cậu đã quên hết tất cả những điều mà anh ấy làm cho cậu trong mấy năm nay rồi sao?”

“Mình không quên, nhưng bây giờ có cách gì chứ? Bạch Lạc Băng cứ luôn nghi ngờ bọn mình, cứ luôn gây phiền phức, mình có thể làm thế nào chứ?”

Vũ Tiểu Kiều túm lấy người An Tử Dụ, “An An, cậu nhìn thấy kết cục của Tào Xuyên chưa, trước đây Thần Hạn cũng từng hỏi mình chuyện của Nhất Hàng, mình thật sự rất lo lắng!.

rất lo lắng Nhất Hàng sẽ là Tào Xuyên tiếp theo.

“Mình không hy vọng, những chuyện như vậy xảy ra trên người Nhất Hàng, tuy nhà họ Tô cũng là một nhà quyền thế lớn, nhưng dựa vào thủ đoạn của Tịch Thần Hạn, muốn đối phó với nhà họ Tô cũng là dễ như trở bàn tay, mình không thể!.

Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên nghẹn ngào, “Cậu có thể hiểu được mình không? Mình rất sợ, thật sự rất sợ!.

.

Tịch Thần Hạn đứng ở chỗ không xa, nhìn thấy dáng vẻ đau lòng rơi nước mắt của Vũ Tiểu Kiều thì hai nắm đấm của anh từ từ nắm chặt lại.

Truyện Chữ Hay