Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

chương 187: 187: cậu thần đang đợi cô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“A! !.

Vũ Tiểu Kiều kinh sợ hét lên một tiếng, cô đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đang kéo chặt lấy cô.

“Ông là ai? Ông muốn làm gì vậy?”

Người đàn kia ăn mặc cũng không phải là rất tốt, nhưng cũng không được coi là quá rách nát, tóc rất ngắn, trên da đầu còn có một vết sẹo.

Tuy bây giờ trời đã tối, những vẫn có thể nhìn rõ vết sẹo kia.

Vũ Tiểu Kiều bị doạ cho hết hồn, đặc biệt là trong ánh mắt của người đàn ông này có một tia sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Cô gái, quyển sách này có phải là do cô làm rơi không?” Người đàn ông lấy một quyển sách ra.

Vũ Tiểu Kiều nhìn ba lô của mình, quả nhiên chưa kéo hẳn dây khóa lên, cô vội vàng nói, “Thực sự là sách của cháu, cám ơn chú.

Người đàn ông kia cười gật đầu, ông ta trả lại sách cho Vũ Tiểu kiều rồi quay người rời đi.

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ, cô rõ ràng nhớ là đã kéo hết dây khóa lên rồi, sao lại có thể bị rơi sách ra ngoài chứ?

Cô kiểm tra ba lô của mình thì không thấy rơi mất thứ gì nữa, cô liền để quyển sách vào lại trong ba lô.

Liệu người đàn ông kia có phải là papazarri không?

Nhưng cô nghĩ lại người đàn ông kia ăn mặc có hơi rách nát, chắc không phải là paparazzi.

Vũ Tiểu Kiều trở về bệnh viện, cô vẫn cảm thấy có người theo dõi cô, nhưng khi cô quay đầu lại thì lại không nhìn thấy một bóng hình nào.

Lẽ nào là do cô xuất hiện ảo giác sao?

! !.

Đường Khải Hiên trở về nhà, anh ta còn chưa lên tiếng nói những lời như xem mắt thất bại và thực sự nhìn đối phương không lọt mắt thì đã nghe thấy ông nội Đường gọi điện cho nhà họ Tô.

“Cháu à, bệnh viện Đức An là sản nghiệp của nhà họ Tô cháu.

Ông nghe nói bệnh viện của cháu có một bác sĩ tên là Đường Khải Hiên, còn là phó viện trưởng của bệnh viện của cháu!.

.

“Ông nội, ông nội, ông nội tốt của cháu.

” Đường Khải Hiên nhanh chóng đoạt lấy điện thoại trong tay ông lão, dập thẳng máy.

Đường Khải Hiên từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, tốt nghiệp xong mới về nước tìm một bệnh viện để yên tâm đi làm, ở trong giới thượng lưu của thành phố Kinh Hoa, số người biết anh cũng không nhiều.

Anh ta khó khăn lắm mới ẩn giấu được thân phận, không thể để ông nội anh ta thông báo với mọi người được.

Ông nội Đường liếc Đường Khải Hiên một cái, làm ra vẻ thờ ơ hỏi, “Kết quả xem mắt thế nào rồi?”

Đường Khải Hiên khó xử vò đầu, “Ông nội, con gái nhà người ta không thích cháu.

“Cái gì? Cháu nói cái gì? Người thừa kế của nhà họ Đường ta lại không được con bé nhà họ An thích sao?”

Nhà họ An so với nhà Đường thì địa vị thấp hơn rất nhiều, nhưng ông nội Đường lại rất vừa ý An Tử Dụ, mặt mũi cũng được, thành tích học tập cũng tốt, tính cách cũng tốt, danh tiếng ở bên ngoài cũng tốt.

“Đúng vậy, cô ấy không thích cháu, còn nói cháu!.

“Nói cháu cái gì?”

“Nói cháu không phải gu của cô ấy.

“Cái gì? Cái gì cơ?” Ông nội Đường tức giận đến mức không ngừng giậm gậy xuống đất, sau đó lại ho một trận dữ dội, “Ta phải gọi điện cho bố nó, ta phải gọi điện cho bố nó, lại không thích cháu ta!”

“Ông nội, ông nội, ông đừng tức giận, ông tuyệt đối không được tức giận, cẩn thận huyết áp của ông.

” Đường Khải Hiên sợ hãi, anh ta nhanh chóng không ngừng vuốt lưng ông lão.

“Nhà họ Đường chúng ta là gia đình như thế nào, thế mà lại chê bai cháu ta.

” Ông nội Đường cố gắng hít sâu mấy hơi mới có thể khôi phục trạng thái bình thường, “Cháu xem Thần Hạn nhà họ Tịch, đã đính hôn rồi, cháu không thể nhanh lên một chút sao?”

“Nếu cháu và con bé nhà họ An xem mắt thất bại thì ông nội sẽ chuẩn bị sẽ chuẩn bị cho cháu đối tượng khác, bây giờ cháu đi gặp!.

.

“Ông nội, ông nói cái gì vậy?” Đường Khải Hiên cảm thấy rất thất vọng, “Buổi chiều cháu còn phải phẫu thuật.

“Phẫu thuật quan trọng, hay là chuyện hôn nhân đại sự của cháu quan trọng hả? Ông nội đã gần tuổi rồi, không thể cứ quản lý sản nghiệp được, sản nghiệp của nhà họ Đường sớm muộn cũng phải giao vào tay cháu, cháu cứ không chịu đính hôn và kết hôn, cháu bảo tương lai ông nội sao có thể nhắm mắt!.

Ông nội Đường nói xong, còn chưa nói hết thì đã trợn trừng mắt lên.

Đường Khải Hiên bị doạ cho hết hồn, anh ta không ngừng hét lên “ông nội”, anh ta hết nhấn vào nhân trung lại vỗ ngực, cuối cùng mới có thể khiến ông lão hít thở bình thường.

“Cháu, cháu!.

.

cháu nói xem!.

.

cháu gặp hay không gặp!.

nếu cháu không gặp thì chẳng bằng khiến ông tức chết luôn cho rồi.

“Ông nội, ông nội, ông nội thân yêu của cháu!.

cháu, cháu!.

cháu!.

bây giờ cháu sẽ gọi điện cho cô cả của nhà họ An, chúng cháu!.

chúng cháu!.

.

chúng cháu thử hẹn hò được không?

Đường Khải Hiên nhanh chóng đi lật quyển《Trang tử》, cuối cùng cũng tìm thấy danh thiếp của An Tử Dụ ở trong một trang sách.

Bảo anh ta đi gặp đối tượng xem mắt, còn không bằng lấy thẳng mạng của anh ta.

An Tử Dụ nói không sai, anh ta không thích cô ta, cô ta cũng không thích anh ta, bọn họ vừa hay thích hợp.

Cuối cùng anh ta cũng gọi được cho An Tử Dụ, anh ta nói thẳng, “Được, tôi đồng ý với cô, chúng ta hẹn hò đi.

Ông nội Đường cười hài lòng, “Như vậy mới ngoan, mấy hôm nữa có thời gian thì dẫn Tử Dụ về nhà ăn cơm đi.

Đường Khải Hiên thấy ông nội tinh thần thoải mái, hoàn toàn không giống như lúc nãy tức đến mức suýt chút nữa ngưng thở, anh ta không ngừng vuốt trán.

“Ông nội, ông đùa cháu.

! !

Vũ Tiểu Kiều không liên lạc được với Tịch Thần Hạn, cho nên tư tưởng của cô cứ không tập trung.

Cô muốn trở về trường học, nhưng khi đi đến trước cửa trường học thì cô lại quay trở về.

Bây giờ cô ở trên đường, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.

Cô biết, bọn họ đang nghĩ cái gì, dựa vào cô thì sao có thể trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn- người đứng đầu trong bốn thiếu gia của thành phố Kinh Hoa.

Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, cô nhanh chóng bắt một chiếc xe rồi chui vào trong xe.

Nhưng không ngờ rằng, tài xế cũng nhận ra cô.

Tài xế vừa kích động vừa phấn kích chào hỏi với cô, “Cô chính là cô Vũ, vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa sao? Cô ở trong tivi đứng bên cạnh cậu Thần quá là xinh đẹp, hai người thật sự rất xứng đôi.

Vũ Tiểu Kiều cượng gượng, “Bác cũng thấy cháu giống cô Vũ sao? Thực ra cháu không phải cô Vũ.

Vũ Tiểu Kiều bảo tài xế thả cô ở một con phố ít người, sau đó cô liền vội vàng xuống xe, gọi điện cho An Tử Dụ.

Tâm trạng của cô không quá tốt, thật sự cần người ở bên.

Nhưng An Tử Dụ lại không có thời gian ra ngoài, lúc này cô mới biết, hoá ra bản thân cô nghèo khổ như vậy, ngay cả bạn bè có thể chơi với cô cũng chỉ có một mình An Tử Dụ.

Đột nhiên cô liền nhớ tới Ngô Kính, thời gian này cũng không biết cô ta trốn đi đâu rồi, không hề xuất hiện lấy một lần.

Vũ Tiểu Kiều lại thử gọi điện cho Tịch Thần Hạn, nhưng vẫn không gọi được.

Cũng không biết, anh rốt cuộc làm sao vậy?

Cô ở trên đường, đột nhiên đi qua một cửa hàng bán đồ chơi, ở cửa kính có một con gấu bông dài m lọt vào mắt của Vũ Tiểu Kiều.

Cô đứng ở bên ngoài cửa kính nhìn con gấu bông to lớn đó, đột nhiên cô liền nhớ đến Tịch Thần Hạn.

Khi anh ngủ thì cứ thích gác lên người cô, vậy thì khi không có cô ở bên thì anh sẽ gác lên ai?

Vũ Tiểu Kiều đi vào cửa hàng đồ chơi, mua con gấu bông to lớn đó, ôm trong lòng giống như có thể nuốt trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Cô nhìn con gấu bông đáng yêu trong lòng, tâm trạng cô tốt lên một chút.

“Về sau khi tao không có mặt thì mày hãy ở cùng anh ấy.

Đây chính là nhiệm vụ của mày.

” Vũ Tiểu Kiều nhấn vào mũi con gấu một cái, tâm trạng không kiềm được lại cảm thấy thất vọng.

Cô không tìm thấy anh, làm sao để tặng con gấu bông này cho anh đây?

Cô đang buồn thì Đông Thanh gọi điện đến.

“Thiếu phu nhân, cô đang ở đâu vậy?”

“Xảy ra chuyện gì vậy Đông Thanh?” Trái tim của Vũ Tiểu Kiều lại treo ngược lên.

“Thiếu phu nhân, nói cho tôi vị trí của cô, tôi đến đón cô, cậu Thần đang đợi cô.

Vũ Tiểu Kiều lập tức cảm thấy vui mừng nở nụ cười, “Anh ấy cuối cùng cũng chịu gặp tôi rồi.

Truyện Chữ Hay