“Bây giờ mẹ có thể có cách gì hay chứ? Nếu mẹ có cách gì hay thì đã không cần phải đi theo bố con cả ngày thấp kém chạy khắp nơi để nịnh hót Vũ Tiểu Kiều rồi.”
Tôn Hồng than thở một hơi, “Phi Phi, trước đó con nói con có cách trừng trị cô ta, rốt cuộc cách của con là gì vậy? Sao đột nhiên lại không có động tĩnh gì vậy?”
“Đó không phải là do...” Giọng nói của Vũ Phi Phi ngưng lại giây lát, cô ta nước mắt lưng tròng, nuốt hết lại những lời nói sau đó.
“Không....không có gì!” Vũ Phi Phi cúi đầu xuống, tránh khỏi sự ép hỏi của Tôn Hồng.
Còn không phải là vì ở hộp đêm Kim Sa Than, Cung Cảnh Hào đột nhiên xuất hiện cứu Vũ Tiểu Kiều, đe doạ đám papazarri kia không được gây chuyện ở hộp đêm Kim Sa Than nữa.
Đám papazarri kia là cô ta phải đưa ra giá cao để mời đến, cuối cùng lại bị đám đàn em của hộp đêm Kim Sa Than đánh cho bị thương, bọn họ còn đòi cô ta bồi thường tiền thuốc men nữa.
Chuyện này cũng coi như qua đi, cô ta lại còn bị người của hộp đêm Kim Sa Than đe doạ, nếu cô ta dám đi rêu rao chuyện hôm đó thì bọn họ sẽ khiến cô ta phải đổ máu.
Tôn Hồng lại than thở một hơi, “Phi Phi, con tạm thời cứ nhẫn nhịn đi.
Dù sao bây giờ bố con rất coi trọng cô ta.”
“Con ngứa mắt cái dáng vẻ đắc ý vênh váo của cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà vênh váo hống hách với con, cô ta là cái thá gì chứ?” Vũ Phi Phi căm hận nói.
“Ai bảo cô ta bây giờ là vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa chứ? Lão phu nhân của nhà họ Tịch đã truyền lại vật gia truyền cho cô ta rồi, thân phận của cô ta bây giờ rất tôn quý.
Con không thấy bố con nói chuyện với nó còn đều khách sáo như vậy sao?”
“Nếu như con trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần thì bà nội cũng sẽ truyền lại dây truyền đó cho con.” Vũ Phi Phi đố kỵ đỏ ửng mắt.
“Tất cả đều do cô ta, cướp hết tất cả vốn thuộc về con.”
“Bây giờ chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi, con nói gì cũng không có tác dụng nữa rồi, chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn!” Tôn Hồng kéo lấy Vũ Phi Phi, đè nén giọng nói tiếp tục nói.
“Phi Phi, việc mà con cần làm bây giờ chính là khiến bố con cảm thấy con mới là người chịu ấm ức.
Như vậy, cho dù con không có cậu Thần, thì ông ấy cũng sẽ tìm cho con một đối tượng kết hôn có gia thế hiển hách.”
“Mẹ, con chỉ muốn cậu Thần, con không muốn gả cho người khác, cả đời này của con chỉ gả cho một mình cậu Thần thôi.”
Vũ Phi Phi ấm ức nghẹn ngào nói, “Mẹ, mẹ mau nghĩ cách cho con....con không thể không có cậu Thần được.
Cả thành phố Kinh Hoa và người trong trường học sẽ chê cười con, về sau mẹ bảo con làm người như thế nào được chứ?”
Tôn Hồng suy nghĩ, “Nhiệm vụ cần thiết trước mắt là con phải đứng cho vững trước đã, nếu không bố con rất có khả năng thật sự sẽ đuổi con ra khỏi nhà, chúng ta không thể để đứa con gái riêng kia chiếm mất nhà của chúng ta.”
“Nhưng con phải làm thế nào vậy? Xem dáng vẻ của bố, vốn không muốn đuổi cô ta đi.” Vũ Phi Phi sốt ruột đến mức không ngừng giẫm chân.
“Con rất căm hận, lúc đầu ở trong trường học con nên nghĩ cách để huỷ hoại đồ đê tiện kia đi, tất cả đều trách con lúc đó không đủ nhẫn tâm, chỉ bảo đám bạn học lột quần áo cô ta để quay video.”
“Phi Phi, bây giờ con phải thể hiện sự thân thiện với cô ta.”
“Cái gì? Bảo con thể hiện sự thân thiện với cô ta sao?”
“Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì sẽ làm hỏng việc lớn, ai bảo thân phận và địa vị của cô ta bây giờ đã khác! Phi Phi, con phải biết tiến lùi hợp lý, hôm nay khác với ngày trước, cô ta đã không phải là đứa con gái riêng để mặc người khác sỉ nhục nữa rồi.”
Vũ Kiến Trung ngồi ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, khuôn mặt nịnh hót nhìn cô.
“Tiểu Kiều, đợi cậu Thần đi công tác trở về, con nhất định phải bảo cậu Thần đến nhà mình ngồi chơi.
Cả nhà chúng ta cùng ăn cơm và nói chuyện với nhau.
Từ sau khi con và cậu Thần đính hôn, bố vẫn còn chưa nói chuyện chính thức với anh ấy.”
“Thần Hạn khá là bận rộn.”
“Haha, bận rộn đến đâu thì cũng phải ăn cơm mà, tay nghề của đầu bếp nhà mình cũng rất ngon, một lúc nữa ăn cơm tối thì con hãy thưởng thức xem.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Vũ Kiến Trung, ánh mắt có ý tứ sâu xa, “Nhà bố sống thật là xa xỉ, còn có cả đầu bếp riêng.”
Vũ Kiến Trung cũng chỉ là một thị trưởng.
Theo như ông ta nói, lương cũng chỉ có nhiều như vậy, sống ở trong một biệt thự xa hoa như vậy, mời cả đầu bếp riêng, giống điệu bộ của một nhà quyền thế.
Rốt cuộc Vũ Kiến Trung có bao nhiêu tiền, nội tình bên trong không cần nói rõ, cũng đại khái có thể biết được.
Nhưng khi anh trai cô cấp cứu Vũ Kiến Trung lại còn khóc lóc kêu nghèo với mẹ cô, ông ta không cho mượn nổi tiền thuốc men, mà sau đó Tôn Hồng và Vũ Phi Phi lại xách đủ các loại đồ xa xỉ.
Thật sự khiến người khác không kiềm được mà phải than vãn, đây chính là thứ gọi là tình thân máu mủ sao?
Vũ Kiến Trung nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của cô, sắc mặt ông ta hơi gượng gạo, ông ta cười gượng hai tiếng.
“Vị đầu bếp này là đầu riêng của nhà một người bạn thân của bố, bọn họ biết bố dạo gần đây không khoẻ nên bảo đầu bếp đến giúp bố dùng thức ăn để điều dưỡng cơ thể một thời gian.
Cái cớ này, thật kinh điển!
Bây giờ người ta tặng quà mà ngay cả đầu bếp cũng tặng luôn sao?
Vũ Phi Phi bưng một cốc trà từ nhà bếp đi ra.
Cô ta căm hận trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, cô ta nở ra một nụ cười ngọt ngào dịu dàng nói với Vũ Kiến Trung.
“Bố ơi, con sai rồi, bố uống trà đi.”
Vũ Kiến Trung thấy Vũ Phi Phi đã thu lại tính khí hống hách của mình và trở nên ngoan ngoãn, sắc mặt của ông ta cũng dịu xuống rất nhiều.
“Ừm, con nghe lời một chút, bớt khiến bố tức giận là được.”
Vũ Phi Phi dùng ánh mắt sắc bén, khiêu khích liếc Vũ Tiểu Kiều một cái, dám tranh giành tình cảm của Vũ Kiến Trung với cô ta, cũng không biết tự lượng sức mình.
“Bố, bố là người bố mà con kính yêu nhất, sao con nỡ khiến bố tức giận chứ.”
Vũ Phi Phi cố ý nhấn mạnh từ “con”, rất hiển nhiên là đang nói với Vũ Tiểu Kiều, Vũ Kiến Trung là bố của một mình Vũ Phi Phi cô ta, Vũ Tiểu Kiều đừng hòng hy vọng tranh giành với cô ta.
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi mỉm cười, cô đương nhiên không thèm tranh giành bố với Vũ Phi Phi.
Nhưng....
Thứ mà Vũ Phi Phi cảm thấy vững chắc không thể phá hoại thì bây giờ cô rất muốn phá hoại nó.
Vũ Kiến Trung đang định bưng cốc trà lên uống thì Vũ Tiểu Kiều khẽ lên tiếng.
“Bố, sắp đến bữa tối rồi, lúc này mà uống trà thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối.
Ban ngày bố đã phải làm việc vất vả rồi, tốt nhất bố đừng uống trà vào mỗi buổi chiều.”
Bàn tay của Vũ Kiến Trung ngưng lại giây lát.
Ông ta không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều lại quan tâm ông ta, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút vì được cô quan tâm mà vừa mừng vừa lo, ông ta liên tục gật đầu cười nói.
“Đúng, đúng, đúng, vẫn là Tiểu Kiều biết thương bố.
Không uống nữa, không uống nữa.....Tiểu Kiều đói chưa vậy?”
“Tôn Hồng, bà đi nhà bếp bảo đầu bếp làm thêm mấy món ăn nữa, không được làm qua loa, bắt buộc phải là mấy món ăn thịnh soạn.”
Sắc mặt của Tôn Hồng cương cứng lại, bây giờ Vũ Kiến Trung đang coi bà ta là người giúp việc mà sai bảo sao? Còn bắt bà ta đích thân xuống bếp giúp đồ tiện nhân Vũ Tiểu Kiều chuẩn bị đồ ăn.
Tôn Hồng cười mỉa một tiếng, “Kiến Trung à, bây giờ Tiểu Kiều là vợ chưa cưới của cậu Thần, làm gì xem trọng đồ ăn nhà chúng ta.”
Vũ Tiểu Kiều hơi cong môi lên, ánh mắt khinh thường, “Ăn quen sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng ăn cơm canh đạm bạc cũng không tồi, chỉ là không biết có thể ăn quen hay không thôi.”
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Tôn Hồng nắm chặt bàn tay lạnh ngắt đang run rẩy của Vũ Phi Phi rồi nở ra một nụ cười, “Phi Phi à, còn đứng ngớ người ở đó làm gì? Con còn không mau đến nhà bếp giúp đỡ, còn bà thì lên lầu xem phòng ốc đã dọn dẹp xong chưa.”
“Tối nay chị con ngủ ở nhà, chúng ta không thể không tiếp đón chu đáo được.”
Tôn Hồng hơi ra hiệu cho cô ta, lại kéo kéo ngón tay của Vũ Phi Phi.
Trong đáy mắt của Vũ Phi Phi xoẹt qua một tia sắc bén, cô ta lập tức nở nụ cười, “Vậy thì quá tốt rồi, con có thể thân thiết với chị hơn, gia tăng tình cảm giữa hai chị em.”