Tịch Thần Hạn vừa cường thế vừa bá đạo hôn cô.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức vùng vẫy, cô đẩy lồng ngực rộng rãi của anh ra.
Tại sao sau khi cô uống say thì sức lực toàn thân của cô khi tiếp xúc với hơi thở và mùi vị của anh đều lập tức hoàn toàn bị say vậy?
Cô đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh, dính chặt lấy lồng ngực rộng rãi của anh, lần đầu tiên nhiệt tình đáp lại anh.
Tịch Thần Hạn ngớ người, anh cảm nhận được động tác vụng về của cô giống như trong lúc này muốn giải phóng hết tất cả sự nhiệt tình chất chứa trong lòng mình!.
.
Ngòi nổ trong cơ thể anh được đốt cháy, bàn tay to lớn nóng rực của anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, vuốt ve đường cong xinh đẹp mảnh khảnh của cô.
Ý thức mê loạn của cô đã bị làm tiêu tan, trong cổ họng cô khẽ cất ra tiếng kêu.
Tịch Thần Hạn xoay người một cái liền đè Vũ Tiểu Kiều lên trên mặt bàn trắng tinh, ánh mắt nóng rực nhìn gương mặt vì say rượu mà đỏ ửng của cô ở dưới thân.
Đôi tay cô ôm lấy bờ vai anh, lòng bàn tay cô tiếp xúc với sự lạnh lẽo của áo vest phẳng phiu trên người anh, nhưng lại khiến lòng bàn tay trở nên nóng rực.
Người đàn ông này! !
Cảm giác chạm vào anh thực sự vô cùng tốt, nó khiến trái tim của cô sắp bị tan chảy rồi.
“Tôi không hỏi Tào Xuyên, không hỏi Cung Cảnh Hào, càng không hỏi Đương Khải Hiên, tôi chỉ hỏi Tô Nhất Hàng, rốt cuộc giữa hai người đã trải qua chuyện gì vậy? Rốt cuộc anh ta ở trong lòng cô có vị trí như thế nào?”
Toàn thân Vũ Tiểu Kiều run rẩy, sự mơ hồ vì say rượu trong đáy mắt cũng dần dần tỉnh táo hơn một chút.
“Hai người chúng tôi không có quan hệ gì hết, tại sao anh không chịu tin vậy?”
“Ánh mắt cô nhìn anh ta trong veo không có một chút tạp chất nào, lại cười vui vẻ như vậy, đây là dáng vẻ mà tôi chưa thấy bao giờ, cô còn nói hai người không có quan hệ gì sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ cả khuôn mặt và giọng nói đều rất nghiêm khắc của anh thì trong lòng cô lại cảm thấy sợ hãi.
“Thực ra tôi không cười vui vẻ với anh ấy, chỉ là do tôi không hy vọng anh ấy lo lắng, hơn nữa mỗi lần gặp anh ấy thì đều không cảm thấy có áp lực, cho nên mới cười!.
”
“Ý của cô là tôi khiến cô cảm thấy có áp lực sao?” Tịch Thần Hạn lại cảm thấy không vui.
“Tư thế của anh và tôi bây giờ, thực sự khiến tôi cảm thấy có áp lực.
” Cô nhìn anh đang đè lên người cô một cái.
Tịch Thần Hạn chống tay đứng dậy, luac này mới khiến cho Vũ Tiểu Kiều hô hấp dễ dàng hơn.
“Xem ra, cô vẫn thích ở bên anh ta hơn.
”
“Làm gì có.
”
“Cô chưa từng cười với tôi như vậy.
”
“! ! ”
Vũ Tiểu Kiều nhìn anh, bộ dáng giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, cô không kiềm được cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh đang ghen đúng không?”
Tịch Thần Hạn ngớ người, “Ghen sao?”
Sao đó Tịch Thần Hạn liền tức giận hét lên, “Sao tôi có thể ghen với người phụ nữ như cô, Tịch Thần Hạn tôi từ trước đến nay không bao giờ ghen.
”
Anh là ai?
Cậu Thần của Kinh Hoa, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tịch, có không biết bao nhiêu phụ nữ muốn bổ nhào vào lòng anh, sao anh có thể ghen vì một người phụ nữ.
“Phụ nữ mà tôi muốn sẽ có rất nhiều, rất nhiều! Xếp hàng cũng có thể khiến cô bị xếp đến nửa địa cầu bên kia của trái đất.
”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy chói tai nhắm mắt lại.
Còn nói không ghen?
Nhìn dáng vẻ của anh bây giờ cực giống một đứa trẻ chưa đòi được kẹo.
Có người nói, đàn ông chỉ ở trước mặt người mình thích mới giống một đứa trẻ con.
Vậy thì dáng vẻ của anh bây giờ, có phải là đang chứng minh thực ra anh có cảm giác với cô, chỉ là do bản thân anh không chịu thừa nhận mà thôi?
“Vậy thì!.
.
tôi đảm bảo, từ nay về sau tôi sẽ không gặp lại Tô Nhất Hàng nữa!.
như vậy có được không?” Cô dè dặt đảm bảo.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn hơi dịu đi một chút.
Ngửi thấy mùi phụ nữ dưới thân, giữa hai môi toả ra một mùi rượu say mê lòng người, anh rất muốn bá đạo mà chiếm hữu cô một lần nữa.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn được.
Anh buồn bực đứng dậy, sải bước rời đi.
Trước đó anh đến viện điều dưỡng gặp một người phụ nữ mà đời này anh không muốn gặp nhất, vốn dĩ tâm trạng anh vô cùng không tốt.
Nhưng không ngờ rằng, trong điện thoại đột nhiên lại có người nặc danh gửi đến một bức ảnh của Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng.
Anh sớm cũng đã điều tra quan hệ của Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng, tuy rất nhiều người nói bọn họ trước đó quen biết nhiều năm, có một chút mùi vị giống như người yêu, nhưng anh chưa từng quan tâm.
Nhưng nhìn bức anh Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng nhìn nhau cười, bọn họ còn mặc quần bò và áo sơ mi trắng giống nhau khiến anh không thể bình tĩnh được.
Sự đảm bảo của Vũ Tiểu Kiều khiến anh rất vui, cũng rất khó chịu.
Trước đó anh còn tràn ngập tự tin tưởng rằng, cô ngoài anh ra thì sẽ không có ai có thể giúp cô giải quyết tất cả phiền phức ở xung quanh cô.
Nhưng bây giờ, anh biết Tô Nhất Hàng- cậu cả của doanh nghiệp Tô Thị.
Một nhân tài mới trong thương trường có tiền đồ vô cùng rộng mở.
Điều này không có gì cả, nhà họ Tô so với nhà họ Tịch chỉ là một nhà quyền quý nhỏ bé, còn không đến mức khiến anh coi trọng.
Nhưng gần đây, mọi người vẫn luôn nói Tô Nhất Hàng đã đưa ra yêu cầu huỷ bỏ hôn ước với Bạch Lạc Băng của tập đoàn Bạch Thị.
Nếu như hôn sự của Tô Nhất Hàng và Bạch Lạc Băng bị huỷ bỏ, vậy thì giữa Tô Nhất Hàng và Vũ Tiểu Kiều sẽ phát triển như thế nào?
Tịch Thần Hạn nghĩ đến chuyện này, thì lại càng cảm thấy khó chịu.
Anh sải bước rời khỏi nhà hàng, lên xe, khởi động động cơ, xe phóng như bay lao ra ngoài.
Vũ Tiểu Kiều bị vứt lại một mình ở trong nhà hàng, cô cảm thấy có chút ngỡ ngàng và thất vọng, cô thông qua cửa sổ nhìn thấy chiếc xe đua nhanh chóng biến mất ở dưới góc phố đèn hoa sáng rực, trong lòng cô liền cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo.
Tịch Thần Hạn cứ như vậy mà đi sao?
Không quan tâm đến cô nữa sao?
Vũ Tiểu Kiều túm chặt lấy quần áo trên người, nhìn ánh mắt khác lạ của nhân viên phục vụ ở xung quanh dành cho cô, mặt cô có chút nóng rực, cô cúi đầu lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Tịch Thần Hạn đã biến mất không còn một chút bóng dáng nào ở trên đường phố.
Cô đột nhiên có một cảm giác lại bị bỏ rơi, trong lòng cô cảm thấy bi thương và lạnh lẽo.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên để gió đêm thổi lên mặt cô, thổi bay tóc cô, cũng khiến cô trở nên tỉnh táo đỡ say rượu hơn.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, chặn mất đường đi của cô.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, cô còn tưởng rằng là Tịch Thần Hạn, nhưng lại nhìn thấy Đông Thanh.
Sự mong ước mới được thắp sáng trong đáy mắt cô lập tức bị dập tắt.
Đông Thanh kính cẩn làm một động tác xin mời, “Thiếu phu nhân, mời lên xe.
”
Vũ Tiểu Kiều lên xe, khẽ hỏi Đông Thanh ở phía trước.
“Là anh ấy,! anh ấy bảo anh đến đón tôi sao?”
Đông Thanh gật đầu, “Cậu chủ lo lắng một mình cô sẽ bị paparazzi theo dõi chụp ảnh”.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều trở nên cứng đờ, đây có được coi là đang quan tâm cô không? Tuy có chút gượng gạo, nhưng cô cũng miễn cưỡng coi là anh đang quan tâm cô.
“Anh ấy có còn nói gì nữa không?” Vũ Tiểu Kiều gặng hỏi.
Đông Thanh lắc đầu, “Không nói gì nữa.
”
Vũ Tiểu Kiều có chút thất vọng, cô dựa lên ghế xe, nhìn ra phía bên ngoài cửa xe, cảnh đêm không ngừng lùi về phía sau, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.
Cô vốn còn hy vọng tưởng rằng trở về Ngự Hải Long Loan có thể nhìn thấy Tịch Thần Hạn để giải thích rõ với anh.
Nhưng cuối cùng, chỉ có một mình cô ở trong căn nhà rộng lớn, vẫn là chỉ có một mình cô.
Anh lại một đêm không về nhà.
Một mình cô ở trong phòng khách, sự lạnh lẽo trong lòng chỉ có thể khiến cô không ngừng ôm chặt lấy chiếc áo vest trên người.
Cô còn tràn ngập sự hy vọng tưởng rằng sau khi đính hôn thì cho dù hai người không ân ái như các cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt, nhưng ít nhất cũng phải hoà hợp sống chung với nhau để tình cảm dần dần đi lên, nhưng không ngờ rằng kết quả lại là như vậy!.
Đây là do cô hy vọng quá nhiều sao?
Cho nên mới thất vọng như vậy.
Anh nói không sai, anh cần một người không có dây dưa gì với Vũ Kiến Trung, nhưng vẫn cần là con gái của Vũ Kiến Trung để đính hôn với anh.
Cô đúng lúc phù hợp tất cả điều kiện mà anh cần, cho nên anh mới chọn cô làm vợ chưa cưới của mình.
Từ khi bắt đầu anh chỉ là vì cô là con gái của Vũ Kiến Trung nên mới chọn cô mà thôi.
Cô cuộn tròn người trên ghế sofa, chịu đựng sự đau đớn trong lòng, cô ôm chặt lấy hai đầu gối, co rúm thành một cục.