Tịch Thần Hạn lái xe điên cuồng như con thoi ở trên đường phố, tiếng sấm ở bên ngoài cửa xe khiến anh càng bực bội không yên.
Đông Thanh lái xe ở phía sau, do anh ta vẫn luôn lo lắng nên đã lái xe đi theo.
Cậu Thần nhà anh ta, sợ nhất là sét đánh, mỗi lần thời tiết như vậy thì anh đều trốn ở trong nhà, không chịu ra ngoài.
Còn hôm nay, rốt cuộc là do có sức mạnh gì mà khiến cho cậu Thần nhà anh ta có dũng khí vào thời tiết như vậy lái xe lao vùn vụt ở trên đường như vậy.
Đông Thanh biết là vì do Vũ Tiểu Kiều!
Bọn họ vừa đến bệnh viện, từ trong miệng y tá biết được Vũ Tiểu Kiều bị mẹ đuổi đi, sau khi rời khỏi bệnh viện thì không biết đi đâu.
Cậu Thần nhà anh ta liền không thể bình tĩnh được xông vào trời mưa to sấm chớp, lái xe lao vùn vụt trên đường phố.
Lẽ nào cậu Thần từ trước đến nay không biết tình cảm là thế nào lại thật sự động lòng với Vũ Tiểu Kiều, cho nên mới điên cuồng như vậy?
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Trong lòng Tịch Thần Hạn cũng càng lúc càng sốt ruột.
Rốt cuộc cô đã đi đâu trong thời tiết như thế này?
Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn nắm chặt lấy vô-lăng, đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào trên đường phố mưa như trút nước để tìm kiếm hình bóng mỏng manh của cô.
Rốt cuộc cô đã bị ai ức hiếp vậy?
Là tên nào không cần mạng sống nữa vậy, dám bắt nạt người phụ nữ của anh?
Tịch Thần Hạn tức giận, sắc mặt anh lạnh lẽo như ma vương địa ngục, giống như bất cứ lúc nào đều có thể tuyên án tử với bất kì ai.
Anh lái xe rất lâu, nhưng vẫn chưa tìm thấy Vũ Tiểu Kiều.
Đột nhiên, anh nhớ đến một người.
An Tử Dụ!
Anh nhanh chóng gọi điện cho An Tử Dụ.
An Tử Dụ nhận được một dãy số bá đạo toàn số “”, cô ta kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên sợ sệt.
“Xin hỏi là ai vậy?”
“Vũ Tiểu Kiều ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng khiến An Tử Dụ run rẩy, cô ta còn tưởng rằng Vũ Tiểu Kiều đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào, cô ta nhanh chóng nói “không biết”.
Sau đó cô ta lại phải ứng lại, giọng nói này hình như là của Tịch Thần Hạn, cô ta nhanh chóng hỏi vặn lại.
“Anh cũng đang tìm Vũ Tiểu Kiều sao? Bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu, tôi cũng đang đi tìm cậu ấy....”
An Tử Dụ còn chưa nói xong thì Tịch Thần Hạn đã ngắt máy.
“Alo, alo, alo....”
An Tử Dụ vừa lái xe vừa liên tục gọi điện cho Vũ Tiểu Kiều, nhưng vẫn là trạng thái không thể kết nối được.
“Tiểu Kiều à Tiểu Kiều, rốt cuộc cậu ở đâu vậy? Mưa to như vậy, cậu có biết là rất nguy hiểm không?”
Vũ Phi Phi nhìn thấy hình ảnh tin đồn tình ái của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn thì tâm trạng của cô ta rất không tốt.
“Mẹ, con sớm đã nói Vũ Tiểu Kiều là đồ đê tiện.
Tại sao mẹ còn cản con không cho con đi tìm cô ta tính sổ vậy?”
“Nhà họ Tịch xảy ra chuyện này còn chưa ra mặt làm rõ, con đi tìm Vũ Tiểu Kiều tính sổ gì chứ? Chỉ khiến cho người ta cảm thấy con không có phong độ.”
“Bây giờ còn cần phong độ gì nữa ạ? Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn đều đã như vậy rồi, con tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.” Vũ Phi Phi tức giận đến mức hét lên.
“Mẹ biết con không thể nhẫn nhịn, bố con đã gọi điện cho Cao Thuý Cầm rồi, hơn nữa bây là lúc cậu Thần nên cho chúng ta một câu trả lời, con phải nhớ kĩ, bây giờ chúng ta là người bị hại.”
“Phi Phi, con nghe lời mẹ, bây giờ mẹ cũng đang rất tức giận, nhưng con nghĩ xem, ngày kia con và cậu Thần phải tổ chức tiệc đính hôn rồi, công việc chuẩn bị tất cả của nhà họ Tịch cũng đều diễn ra bình thường.
Trong thời gian hai ngày nay, mẹ không cho phép con có bất kì hành động nào quá kích.”
“Chúng ta tất cả đợi sau khi tiệc đính hôn kết thúc thì sẽ định đoạt tiếp.”
Vũ Phi Phi tức đến nỗi không ngừng ném gối trút giận, “Lúc này rồi mà cậu Thần vẫn không liên lạc với con, cũng không giải thích với con lấy một câu, còn đi công tác cái gì chứ.”
“Phi Phi, mẹ gọi điện xác nhận với phu nhân Tịch rồi, ngày kia cậu Thần mới về nước.
Vẫn kịp đến tiệc đính hôn của bọn con.
Con đừng lo lắng quá, tất cả đợi cậu Thần về rồi nói.”
Đúng lúc này, người giúp việc cầm một gói đồ vào.
“Phu nhân, cái này là gói đồ gửi cho cô chủ.”
Vũ Phi Phi nhanh chóng mở cái hộp xinh đẹp kia ra, bên trong lại có một món đồ châu báu quý giá.
“Oa, sợi dây chuyền ngọc bích đẹp quá.” Vũ Phi Phi nhanh chóng cầm phần kí tên bên trong gói đồ lên lại là tên của Tịch Thần Hạn, bên trên còn có một câu.
“Quà tặng em, hy vọng em sẽ thích nó.”
Vũ Phi Phi ôm lấy phần kí tên đặt lên tim, cuối cùng vui vẻ nở một nụ cười, “Là quà cậu Thần tặng cho con, anh ấy vẫn nhớ đến con, xem ra ở trong lòng anh ấy vẫn là con quan trọng nhất.”
Tôn Hồng cũng nở nụ cười, “Mẹ đã nói mà, người cậu Thần yêu nhất là con, cái con Vũ Tiểu Kiều kia là cái thá gì chứ?”
“Cô ta vốn dĩ đã không được coi là cái thá gì, nhất định là cô ta, cố ý đặt bẫy tất cả mọi thứ, mục đích là để phá hoại hôn sự của con.
Vũ Tiểu Kiều quá độc ác rồi.” Vũ Phi Phi hung hãn nói.
“Phi Phi, con nghe mẹ nói, là đàn ông thì đều có quá khứ, chỉ cần từ nay về sau anh ta yêu mình con là được, những thứ quá khứ đó thì đều không quan trọng.”
“Hơn nữa, phu nhân Tịch đã nói với mẹ rồi, thực ra cậu Thần và Vũ Tiểu Kiều không có gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
“Bây giờ việc quan trọng nhất của con là nắm lấy trái tim cậu Thần, không thể để cậu bị bị những con yêu tinh ở bên ngoài mê hoặc.”
Vũ Phi Nắm chặt nắm đấm, anh mắt kiên quyết, “Con nhất định sẽ nắm chặt cậu Thần.”
Tịch Thần Hạn đi dọc theo từng con đường một, cẩn thận tìm kiếm hình bóng nhỏ bé kia.....
Sắc trời đã dần dần trở nên tối đi.
Nhưng mưa vẫn rơi dữ dội, không có một chút nào là muốn tạnh.
Sự kiên nhẫn của anh đã biến mất hết, anh đấm một nắm đấm lên vô-lăng.
Vũ Tiểu Kiều!
Rốt cuộc cô ở đâu?
Anh rất căm hận mình tại sao không trở về sớm hơn, thậm chí buồn phiền về việc tại sao hai ngày nay lại ra nước ngoài, nếu như anh không rời đi thì sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Đột nhiên, một tiếng sấm vang tận chân trời.
Toàn thân Tịch Thần Hạn run rẩy, tư duy trong não anh đột nhiên trống rỗng, đợi đến khi anh trở lại bình thường thì đã có một cái đèn xe chói mắt xông đến, anh nhanh chóng xoay vô lăng, sau tiếng phanh xe chói tai thì là một tiếng “bing”.
Tịch Thần Hạn dùng sức giẫm phanh xe, sắc mặt trắng xám, anh nắm chặt bàn tay nắm vô lăng, từng xương khớp cũng trắng xám theo.
Tài xế của đối phương xông xuống xe, anh ta đang định chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy xe suýt nữa gây ra chuyện là một chiếc Maybach phiên bản giới hạn rất bá đạo thì tất cả giọng nói đều bị nuốt vào.
Đông Thanh nhanh chóng xuống xe, anh ta chạy đến trước xe của Tịch Thần Hạn căng thẳng hét lên.
“Cậu Thần, cậu Thần, anh không sao chứ?”
Tài xế của đối phương vừa nghe thấy tên “cậu Thần” thì bị bị doạ đến mức nhanh chóng trở về xe của mình, lái cái xe bị đâm vỡ mất một bên đèn xông vào trong trời mưa to chạy chốn như chạy thoát thân.
Đông Thanh ở bên ngoài cửa sổ xe, anh ta không kiềm được đập lên cửa sổ xe, dần dần gọi lại ý thức tan rã của Tịch Thần Hạn trở về, trong con mắt đen trống rỗng không có ánh sáng từ từ khôi phục lại ánh sáng sắc bén nhìn vào đêm mưa tối sầm....
Tịch Thần Hạn đột nhiên xông xuống xe, trong tiếng mưa to sấm đánh xông lên xe của Đông Thanh, lái xe của Đông Thanh tiếp tục xông vào đêm mưa xa xăm.
“Cậu Thần, cậu Thần....”
Đông Thanh bị bỏ lại, anh ta chạy được vài bước thì chỉ có thể nhìn thấy xe của mình nhanh chóng biến mất ở cuối đường của góc phố.
Đông Thanh nhanh chóng gọi điện thoại kêu người đến đón anh ta.
Anh ta không thể để cho một mình Tịch Thần Hạn lái xe biến mất trong đêm mưa, như vậy quá không an toàn.
Trong một góc phố âm u tối om, có một bóng hình nhỏ bé cuối cùng cũng lọt vào trong mắt của Tịch Thần Hạn.
Anh nhanh chóng lái xe đến đó rồi xuống xe, nhìn thấy cô đang cuộn tròn ở bên đường, anh ôm cô từ trên nền đất lên, ôm chặt vào trong lòng.
“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”