Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

chương 120: 120: ngoan ngoãn đợi tôi trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vũ Tiểu Kiều trở về trường học, trong lòng cô tràn ngập sự mệt mỏi, cô nằm nhào xuống giường.

An Tử Dụ nghe xong chuyện của Tào Xuyên và Ngô Kính thì tức giận đến mức thay đổi sắc mặt.

“Ngô Kính này, cũng không biết xấu hổ.

Người đàn ông của chị em mình cũng ra tay được.

Lại còn có thể ngay cả con cũng có rồi.”

Vũ Tiểu Kiều quay người, ngửa người nằm trên giường, cô nhìn lên trần nhà, đèn treo trên trần nhà đang toả ra ánh sáng ấm áp, trong lòng cô lại cảm thấy thê lương.

“Tiểu Kiều, Ngô Kính là đang cố ý để cho cậu nhìn thấy bụng cô ấy, mục đích chính là không hy vọng cậu và Tào Xuyên đính hôn thành công.” An Tử Dụ nói.

“Tin nhắn nặc danh là do cô ta gửi cho mình sao?” Vũ Tiểu Kiều chau mày.

An Tử Dụ nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Ngô Kính không dám để cho mẹ cậu biết chuyện này, liệu cô ta có để cậu tân mắt nhìn thấy chuyện cô ta và Tào Xuyên hay không?”

Vũ Tiểu Kiều cũng lắc đầu, “Mình cũng cảm thấy không quá giống cách viết của cô ấy.

Rốt cuộc là ai vậy?”

Lẽ nào thật sự là Tịch Thần Hạn sao?

“Kiều Kiều, cậu vẫn còn tâm trạng nghiên cứu là ai gửi tin nhắn nặc danh cho cậu sao? Cho dù là ai thì cũng là người tạo phúc cho nhân loại.”

“Cặp đôi không biết xấu hổ này cũng quá đáng thật, bọn họ có lỗi với cậu còn muốn cậu nhẫn nhịn, sao lại có loại người như vậy cơ chứ?”

An Tử Dụ lại tức giận mắc Tào Xuyên và Ngô Kính một lúc, xong liền hỏi Vũ Tiểu Kiều, “Tào Xuyên ra sức bảo vệ mối hôn sự này, không hy vọng bị phá hoại, tiếp theo rốt cuộc cậu có dự định gì?”

“Mình chắc chắn sẽ không đính hôn với anh ta.”

“Nhưng Tào Xuyên sẽ dễ dàng buông tha cho cậu không? Tiểu Kiều, hay là cậu nói cho dì biết chuyện của bọn họ đi, như vậy thì dì cũng có thể hiểu cho cậu, nếu không cậu vẫn còn bị dị oán trách và trách mắng.”

Vũ Tiểu Kiều lật người ngồi dậy, “Mình thật sự không mở được miệng.

Cậu không nhìn thấy khi mẹ mình nhìn thấy Ngô Kính đối xử tốt với anh trai mình thì trong mắt bà tràn ngập sự mong đợi và hy vọng, nếu như để bà ấy biết chuyện Tào Xuyên và Ngô Kính thì bà ấy nhất định sẽ rất tuyệt vọng.”

An Tử Dụ lại than thở một tiếng, “Chuyện mà bọn họ làm ra lại bắt cậu phải chịu đựng đau khổ, còn phải lựa chọn làm tổn thương đến tình thân.”

Vũ Tiểu Kiều ôm lấy đầu, “Mình cảm thấy rất phiền muộn.”

“Tiểu Kiều, cậu cứ đợi đi, Ngô Kính sẽ gặp phải báo ứng.

Sao Tào Xuyên có thể đối xử thật lòng với cô ấy, anh ta chỉ chơi bời thôi.”

Vũ Tiểu Kiều nằm trên giường, điện thoại của cô đột reo lên.

Một người lạ nhắn tin vào wechat của cô, không có tên, không có avatar, cũng không có bất kỳ tài liệu nào.

Người đó gửi đến một câu.

“Đang làm gì vậy?”

Vũ Tiểu Kiều không hiểu được.

Không lâu sau, điện thoại của cô lại reo lên, đối phương gửi một dấu ‘ ? ‘ đến.

Cô vẫn không hiểu được, không biết qua bao lâu, điện thoại lại không ngừng reo lên, đánh thức người đang nửa ngủ nửa tỉnh là cô.

Cô mở điện thoại ra, một dãy dấu hỏi hiện ra, chiếm hết cả phần đối thoại nói chuyện.

“?”

“?”

“?”

……

Cô tức giận rồi.

“Người này có bệnh sao?” Cô vừa lẩm bẩm vừa đem người lạ này kéo vào danh sách chặn.

Tịch Thần Hạn ở bên kia vẫn không biết mệt ngồi gửi dấu hỏi, đột nhiên tin nhắn không gửi được nữa, nhắc nhở anh rằng đối phương đã không phải bạn bè của anh nữa.

Tịch Thần Hạn tức giận.

“Người phụ nữ đáng chết, lại dám chặn tôi.”

Tịch Thần Hạn điên cuồng bấm điện thoại nhưng tin nhắn vẫn không gửi được, cuối cùng anh ném điện thoại ra ngoài.

Anh thở hổn hển lại nhặt điện thoại về, gọi điện cho Đông Thanh, “Làm cho tôi cái sim điện thoại.”

Đông Thanh ngớ người, “Bao....bao nhiêu cái?”

“ cái!!!”

“ cái sao?” Đông Thanh cảm thấy tai anh ta nghe nhầm.

“Có phải cậu bị điếc rồi không?” Tịch Thần Hạn gào lên một tiếng rồi ném điện thoại ra ngoài.

Tuy Đông Thanh không biết, cậu Thần nhà anh ta cần nhiều sim điện thoại như vậy làm gì? Nhưng cậu ta vẫn dùng tốc độ nhanh nhất không cần đến nửa tiếng đã làm xong cái sim điện thoại.

Tịch Thần Hạn vừa dùng sim mới để đăng kí tài khoản mới vừa nói, “Người phụ nữ đáng chết này, xem cô chặn tôi như thế nào được nữa?”

Sau lưng Đông Thanh có một hàng nhân viên công ty trên người mặc vest đen trong tay cầm cặp tài liệu, bọn họ cũng đang ngơ ngác nhìn nhau.

Tịch Thần Hạn lại vứt một cái điện thoại cho Đông Thanh, sau đó ra lệnh cho tất cả nhân viên cùng đăng kí tài khoản.

“....Vâng.”

Tuy mọi người ngơ ngác không hiểu gì, nhưng cũng nhanh chóng móc điện thoại ra, lắp sim mới vào, chân tay lúng túng bận rộn theo.

Bọn người đợi ở đây, vốn là muốn mở một cuộc hội nghị để bàn bạc về chi tiết đàm phán trong lần công tác nước ngoài này, nhưng bây giờ đột nhiên lại biến thành chiến trường đăng kí tài khoản mới.

Đông Thanh nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cuối cùng vẫn không nhịn được dè dặt nhắc nhở nói.

“Cậu....cậu Thần, máy bay trực thăng đã đợi anh rất lâu rồi.

“Biết rồi!”

Tịch Thần Hạn vừa loay hoay điện thoại, vừa cầm áo vest lên, anh đẩy cửa sổ sát đất ra.

Trên nóc nhà của cửa sổ bên ngoài, có hai chiếc máy bay trực thăng đang đợi anh.

Tịch Thần Hạn dùng tài khoản mới đăng kí kết bạn hết với Vũ Tiểu Kiều, anh không kiềm được mà cong môi lên, cười tươi như hoa.

“Xem cô chặn tôi như thế nào?”

tài khoản, nếu chặn cũng mệt đến mức mỏi nhừ tay chứ?

Anh nhìn avatar wechat của Vũ Tiểu Kiều, là một bức ảnh Vũ Tiểu Kiều cười rất tươi và tràn ngập năng lượng tích cực.

“Ngoan ngoãn đợi tôi trở về.”

Tịch Thần cất điện thoại vào, trong âm thanh âm vang của động cơ, sải bước đi lên máy bay trực thăng....

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy một đống người lạ không hiểu làm sao lại xuất hiện trong điện thoại của cô, cô còn tưởng rằng điện thoại bị hack rồi, khiến cho cô bị doạ đến mức nhanh chóng diệt virus xoá sạch bộ nhớ, sau đó thoát tài khoản wechat ra để tránh bị quấy nhiễu tuần hoàn vô hạn.

Sau khi tan học thì cô đến bệnh viện thăm anh trai, không ngờ rằng Ngô Kính lại đang ở trong phòng bệnh của anh trai cô.

“Tùng Tùng ngoan nhất, em mang rất nhiều đồ ăn ngon đến, Tùng muốn ăn cái nào vậy?”

“Muốn ăn cái này sao....hihi, em đút cho anh ăn.”

Ngô Kính đút cho Vũ Thanh Tùng ăn từng cái một, cảnh đó vừa ấm áp vừa ân cần.

Cao Thuý Cầm cười nhìn bọn họ, “Tùng thích Tiểu Kính nhất, vẫn là Tiểu Kính biết dỗ giành Tùng Tùng nhất.

Mỗi lần Tùng ở bên cạnh Tiểu Kính đều là lúc Tùng ngoan nhất.”

Vũ Tiểu Kiều bước đến.

Ngô Kính nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều thì trái tim cô ta bỗng ngưng đập.

“Vẫn là để tôi đút cho anh trai tôi.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên xa cách.

“Tiểu Kiều....” Ngô Kính đưa tay lên muốn kéo lấy tay Vũ Tiểu Kiều nhưng Vũ Tiểu Kiều lại né tránh.

Cánh tay của Ngô Kính cương cứng lại trong không trung, cuối cùng từ từ thu lại.

Ánh mắt cô ta nhìn Vũ Tiểu Kiều bình tĩnh, cô ta khẽ nói.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn giận dỗi, đừng khiến dì xem chuyện cười nữa.”

Vũ Tiểu Kiều liếc Ngô Kính một cái.

Cô ta và Tào Xuyên, quả nhiên xứng đôi vừa lứa.

Xem ra hôm qua bọn họ trở về, chắc là lại dỗ giành nhau, cũng không biết bọn họ đã ngấm ngầm đạt được thoả thuận gì rồi, tiếp tục chạy đến diễn kịch.

Vũ Tiểu Kiều lấy khăn giấy, giúp anh trai lau socola ở khoé miệng, “Anh trai ngoan, socola quá ngọt, không thể ăn quá nhiều, không tốt cho răng.”

Vũ Thanh Tùng nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, anh ta đưa socola trong tay cho Ngô Kính.

“Tùng Tùng uống ít nước tráng miệng.” Ngô Kính nhanh chóng bưng một cốc nước đến bị Vũ Tiểu Kiều cướp lấy.

“Không phải cô bị bệnh sao? Vẫn là nên chú ý cơ thể, đừng vất vả quá.” Bây giờ Vũ Tiểu Kiều không hy vọng Ngô Kính chạm vào anh trai cô một chút nào.

Ngô Kính nở nụ cười, lùi về phía sau hai bước, “Cái đó....dì à, con....!về nhà trước đây, con còn có luận văn chưa viết.”

Cao Thuý Cầm nhìn Vũ Tiểu Kiều, lại nhìn sang Ngô Kính, gật đầu, “Đi đường cẩn thận một chút.

Mấy hôm nữa Tiểu Kiều và Tào Xuyên đính hôn rồi, nhớ đến tham dự đúng giờ.”

Trên mặt Ngô Kính lướt qua sự đau khổ, sau đó lại nhanh chóng cười gật đầu.

“Ừm, con nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Sau khi Ngô Kính đi, Cao Thuý Cầm hung hãn trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, nói.

“Mẹ không quan tâm con vì lý do gì, nhưng tiệc đính hôn với Tào Xuyên bắt buộc phải tổ chức.”

Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng, buổi tối cô ở lại chăm sóc anh trai.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi cô còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị tiếng chuông điện thoại reo không ngừng đánh thức.

Nghe thấy khúc nhạc đuổi hồn là nhạc chuông của An Tử Dụ thì cô nhanh chóng nghe máy.

“An An, xảy ra chuyện gì vậy? Gọi điện sớm như vậy.”

“Kiều Kiều, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi...cậu mau xem tin tức.

Cậu lên trang nhất rồi.”

Truyện Chữ Hay