Dáng vẻ hai người liếc mắt đưa tình, đừng nói là MC ở trên sân khấu, ngay cả những nhiếp ảnh gia, chuyên viên ánh sáng khác cũng cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.
Một người đàn ông mà mọi người phải ngước mắt nhìn, cao không thể với tới, lại còn có thêm thuộc tính “chung tình”, “si tình”, giành lấy hai chữ “hoàn hảo” quả thật là không oan uổng chút nào.
Vả lại, kiểu đàn ông thế này là quyến rũ nhất.
Giơ tay nhấc chân đều có thể khiến người ta say mê.
MC ngưỡng mộ tiếp tục hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi ngài tại sao lại cảm thấy cô ấy thật là đặc biệt không? Tôi nghĩ, những người xung quanh theo đuổi ngài hẳn rất là nhiều, nhưng tại sao cô ấy lại khiến ngài yêu thương và trân trọng như vậy? Chắc là ngài cũng biết rõ, khoảng thời gian này, tin tức về bà xã của ngài, xin lỗi, tôi nói những lời này có lẽ sẽ hơi thất lễ, nhưng mà tin tức về bà xã của ngài trong khoảng thời gian trước quả thật rất xôn xao ở trên mạng.
Tại sao dưới áp lực lớn như vậy mà ngài vẫn có thể không hề dao động?”
“Tôi biết cô ấy tốt thế nào, biết rằng cô ấy không hề giống như những gì trên mạng nói.
Nếu tôi dao động, vậy chẳng phải là cực kỳ ngu ngốc sao? Tôi không phải người ngu ngốc đến nỗi nghe lời người khác nói rồi đẩy hạnh phúc của mình đi.
Còn về tin tức trong khoảng thời gian đó, tôi vẫn luôn cảm thấy rất áy náy.
Nếu không phải vì tôi, cô ấy sẽ không phải chịu đựng nhiều sự chỉ trích và lên án vô căn cứ đến vậy.
Thế nên, dư luận mắng mỏ càng nhiều, sẽ chỉ khiến tôi càng muốn đối xử tốt với cô ấy.
Còn về tại sao lại là cô ấy…” Bạch Dạ Kình trầm ngâm một thoáng, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc.
Đúng vậy, tại sao lại là cô ấy chứ?
Anh nghĩ: “Chắc là vì cô ấy khiến tôi cảm thấy rất bình yên.
So với những người phụ nữ khác, cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, cũng không phải là người giỏi nũng nịu nhất.
Nhưng mà… cô ấy là người duy nhất có thể không cần nói hay làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần nhìn cô ấy thôi, tôi đã cảm thấy rất thoải mái và ngập tràn sức mạnh.
Tôi sẽ bay hai mươi tiếng, rồi lại lái xe thêm bảy tiếng, để đến một thành phố nhỏ gặp cô ấy mà không hề cảm thấy mệt một chút nào.
Tôi nghĩ đây chính là lý do.”
Tình yêu vốn dĩ đơn giản và thẳng thắn như vậy đấy.
Hạ Tinh Thần nghe vậy, chóp mũi chua xót, dòng nước ấm cuộn trào trong lòng.
Cô có xúc động muốn xông lên ôm lấy anh ngay lập tức.
Từ trước đến nay, anh không phải kiểu người nói chuyện mùi mẫn, anh không bao giờ nói trước mặt cô những lời thế này, càng đừng nói là trong một buổi phỏng vấn như hiện tại.
Nếu không có ngày hôm nay, cô thậm chí còn không biết là, thì ra bản thân mình ở trong lòng anh lại là một sự tồn tại đặc biệt như vậy.
MC nghe anh nói cũng thấy rất cảm động, đùa rằng: “Sao tôi cảm thấy hôm nay ngài tổng thống không phải là đang phỏng vấn, mà giống như đang tỏ tình với bà xã của mình ở ngay trước ống kính vậy nhỉ.
Một lời nhiều ý thật đấy.”
Bạch Dạ Kình xua tay, không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Bầu không khí trái lại rất thoải mái.
Không bao lâu sau cuộc phỏng vấn liền kết thúc.
Máy quay dừng lại, anh lịch sự chào MC một tiếng, sau đó bèn đi thẳng về phía Hạ Tinh Thần.
Cô cũng không chần chừ nữa, tiến lên một bước.
Bạch Dạ Kình giữ một cánh tay cô, nghiêm túc dặn dò: “Chậm thôi, ở đây có nhiều thiết bị, cẩn thận vấp ngã.”
“Em biết rồi.”
Cô nghe lời anh.
Thật ra có anh ở đây, sao anh có thể để cô vấp ngã chứ?
Trong phỏng vấn anh đã nói, cô có thể mang đến sức mạnh cho anh, khiến anh không biết mệt mỏi.
Nhưng mà đối với cô mà nói, anh có thể khiến cô cảm thấy bình yên và vững vàng trước nay chưa từng có.
Anh là bầu trời của cô, dường như chỉ cần ở bên cạnh anh, cho dù trời có sập xuống thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Thưa ngài, dân chúng biết ngài đang phỏng vấn ở đây nên đã tụ tập ở bên ngoài để được nhìn thấy ngài.
Tôi đề nghị ngài rời đi từ một cửa khác.” Lãnh Phi đi tới, cẩn thận đề nghị.
Bạch Dạ Kình trầm ngâm một thoáng: “Đi cửa chính đi.”
Lãnh Phi lo lắng cho sự an toàn của anh, nhưng cũng biết tính anh thế nào nên không cố khuyên nhủ.
Anh ta chỉ gật nhẹ đầu, sau đó lập tức đi ra sắp xếp người ở bên ngoài.
Bạch Dạ Kình nắm tay Hạ Tinh Thần đi ra ngoài, cô hơi lo lắng: “Hay là em đi ra từ một cửa khác nhé, em sẽ đợi anh ở trên xe?”
“Sợ gì?” Bạch Dạ Kình cụp mắt nhìn cô, không chịu buông tay, trái lại còn nắm tay cô chặt hơn.
“Không phải là anh không biết, rất nhiều người phản đối anh và em ở bên nhau.
Em sợ bọn họ vì em mà có thành kiến với anh.”
“Sau này em không cần để ý đến ánh mắt của người khác nữa.” Bạch Dạ Kình nắm tay cô, quả quyết đi ra ngoài.
Bên ngoài, mọi người vây thành ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Đội cảnh vệ kéo dài đường canh gác.
Dân chúng nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng may là không hề chen chúc.
Chỉ có điều, khi thấy anh đi ra, mọi người ầm ĩ hết cả lên.
“Ngài tổng thống, chúng tôi đều rất yêu ngài! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ ngài!”
“Xin ngài nhất định đừng từ chức! Xin ngài hãy suy nghĩ lại!”
“Chúc ngài tân hôn vui vẻ! Trăm năm hạnh phúc!”
“Phu nhân tổng thống, xin phu nhân sau này hãy chăm sóc tổng thống cẩn thận, đừng để ngài ấy phải đau lòng hay buồn bã nữa!”
Hạ Tinh Thần nghe mấy câu đằng sau, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Có người thật lòng quan tâm người đàn ông mà cô yêu, đây là một chuyện rất ấm áp.
Cô ngước mắt lên nhìn vị tổng thống ở bên cạnh mình, hai người nhìn nhau, mỉm cười ăn ý.
Hạ Tinh Thần trả lời cô gái kia: “Cô yên tâm, tôi nhất đi sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận!”
Giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định.
Rất có lực tương tác.
Hình tượng thế này rất dễ lấy được thiện cảm từ dân chúng.
Cộng thêm việc đính hôn lần trước – cuối cùng mọi người cũng biết là phu nhân tổng thống vì cứu bố mình và tranh đấu với thế lực xấu mà không tiếc hy sinh bản thân.
Sau khi trải qua chuyện lần đó, hình tượng của cô ở trong mắt mọi người đã sớm thay đổi.
Rất nhiều dân chúng cảm thấy cô vừa dũng cảm vừa hiếu thảo, càng ngày càng cảm thấy những tin đồn ngày xưa hẳn là đã bôi nhọ và hãm hại cô.
Bây giờ người sống sờ sờ đang đứng trước mặt, lại không hề kênh kiệu chút nào, đương nhiên là khiến mọi người càng thêm yêu thích.
“Ngài tổng thống, ngài và phu nhân xứng đôi quá.
Hai người nhất định phải hạnh phúc nhé!”
“Cảm ơn.” Bạch Dạ Kình từ đầu đến cuối không nói năng gì, bây giờ cuối cùng cũng mở lời, thái độ rất lịch sự.
Con đường này, hai người nắm tay cùng nhau bước đi.
Mặc dù không dài lắm, nhưng suốt dọc đường, không ngờ tất cả đều là những tiếng chúc phúc.
Hạ Tinh Thần ngập tràn sung sướng, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đến tận khi ngồi lên xe, gương mặt cô vẫn còn vương nét cười, vẫy tay chào dân chúng qua cửa kính xe.
Bạch Dạ Kình nhìn nụ cười của cô, giống như bị cô lây nhiễm, khóe môi hơi cong lên: “Đáng để vui thế cơ à?”
“Có thể được bọn họ chấp nhận, đương nhiên là em vui rồi.
Ít nhất bọn họ cũng biết là người anh muốn cưới không phải là một người phụ nữ hỗn loạn.
Em cũng sẽ không ảnh hưởng xấu đến hình tượng của anh nữa.”
Lời nói của cô khiến ánh mắt anh tối đi, lóe lên thứ cảm xúc phức tạp.
Trong nháy mắt, anh duỗi tay ra, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Em biết là bây giờ anh đã không còn quan tâm hình tượng gì nữa rồi.”
Anh chỉ quan tâm… người ở bên cạnh anh là cô mà thôi…
Cô tì cằm mình lên vai anh, nhìn anh cười, đôi mắt cong lên như một vầng trăng non: “Nhưng em quan tâm.
Em hy vọng anh sẽ luôn hoàn hảo trong mắt bọn họ.”.