Nghe thấy vậy, trong lòng Bạch Túc Diệp giật mình, suýt chút nữa thì bị bỏng.
May mà cô đã nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.
Lúc này ông cụ Bạch tử mới nói tiếp: “Tuổi của con không nhỏ nữa, có một số người có nên tiếp xúc nhiều hay không thì con rõ ràng nhất.”
Bạch Túc Diệp chột dạ, không nhìn mặt của ba mình, một lúc sau mới nói: “Trong lòng con tự có tính toán.”
Chẳng lẽ chuyện cô và Dạ Kiêu bị ông cụ Bạch tử biết rõ hả.
...
Bên kia
Hai người vừa tới phòng khách, Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng trên thảm, nghe thấy động tĩnh cũng không thèm ngẩng đầu.
Nói là xem phim hoạt hình chứ thật ra là đang chơi game.
Vốn ra ngoài dỗ con trai nhưng kết quả Bạch Dạ Kình không có ý định dỗ bé mà trực tiếp cầm điều khiển ấn nút gameover, khiến cho Hạ Đại nhà họ Bạch đến đỉnh đầu bốc khói.
Đôi mắt bồ câu của bé nhìn chằm chằm người nào đó lên án: “Tiểu Bạch, ba xấu quá rồi.”
Hạ Tinh Thần âm thầm trừng Bạch Dạ Kình một cái, bảo anh đừng chọc con trai không vui nữa.
Nhưng anh lại từ từ đổi thành trò chơi hai người chơi, hạ chiến thư với con trai: “Một mình đấu đi.”
Hạ Đại Bạch hừ một tiếng, hai tay ôm ngực khinh thường chơi với anh.
“Không phải con tự nhận là thiên hạ vô địch sao?” Bạch Dạ Kình khiêu khích.
Quả nhiên Hạ Đại Bạch bị kích thích, cầm lấy điều khiển, ngón tay mập mạp trắng trẻo thuần thục cầm điều khiển vừa nói: “Nếu ba thua thì làm sao bây giờ?”
“Ba sẽ không thua, nhưng nếu con thua thì thế nào?”
“Con cũng sẽ không thua.” Biểu tình của hai ba con đúng là không khác nhau là bao, ai cũng không chịu thua ai.
Hạ Tinh Thần cẩn thận xen vào: “Nếu không em làm trọng tài?”
Hai ba con đều nhíu mày nhìn cô, hai cặp mắt làm cho cô cảm thấy áp lực như núi.
“Cứ vậy đi, nếu Tiểu Bạch bị thua liền...!giả vờ làm chó nhỏ có được không? Chúng ta để cho ba học chó nhỏ kêu.”
“Cái này được.” Hạ Đại Bạch lập tức trở nên hứng thú, hai tay bày tỏ đồng ý.
Khóe môi Bạch Dạ Kình căng lên.
Học theo chó kêu?
Thiệt thòi cho cô nghĩ ra được nó, xác định không phải chỉnh anh sao?
Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy đôi mắt u oán nào đó đang bắn về phìa cô, cô khẩn trương không dám nhìn.
Hạ Đại Bạch nhướn mày: “Tiểu Bạch, không phải ba không dám ứng chiến đấy chứ?”
Tên nhóc vớ vẩn này, học theo bộ dạng lúc nãy của Bạch Dạ Kình, giống như đúc vậy.
“Nếu con thua?” Bạch Dạ Kình hỏi Hạ Tinh Thần.
“Nếu Đại Bạch thua...” cô cười hắc hắc, ôm Hạ Đại Bạch ngồi lên chân mình lấy lòng: “Con không được giận mẹ nữa, có được không? Có được không hả?”
Nhìn cô cười ngây ngô như vậy, thật ra Hạ Đại Bạch đã sớm thua rồi.
đôi mắt nhỏ nhắn cũng tốt hơn nhiều nhưng cái miệng nhỏ vẫn cực kì kiêu ngạo, nhếch miệng lên: “Nhìn biểu hiện của mẹ đấy.”
“Được, nhất định mẹ sẽ biểu hiện thật tốt.” Hạ Tinh Thần hôn ba cái lên mặt con trai.
Bạch Dạ Kình cảm thấy dự cảm không tốt, nhưng mà tên đã lên giây không thể không bắn.
Kết quả...
Nói là đi dỗ con trai cuối cùng thành ba con đại chiến.
Bạch Dạ Kình vì không muốn làm loại chuyện học theo chó sửa cực kì mất mặt mà không hề lơi lỏng, Hạ Đại Bạch vì để ba thất thố mà cũng ra sức liều mạng.
Hạ Đại Bạch là cao thủ trò chơi, rất ít khi gặp đối thủ, cho dù là người lớn.
Mà Bạch Dạ Kình, vốn Hạ Tinh Thần còn tưởng anh là Tổng Thống đại nhân ngày kiếm bạc tỷ thì sao có thể rảnh rỗi chơi loại trò chơi này, thua là đương nhiên.
Nhưng mà không nghĩ tới trình độ của anh cũng cao như vậy.
Một giờ trôi qua, hai người con đang ngươi chết ta sống, không ai chịu thua ai.
Bạch Túc Diệp thấy một màn như vậy nhất thời không nói gì.
“Dì Trầm dạy mọi người làm sủi cảo, hiện tại đang bọc, sắp được ăn rồi, mẹ bảo chị gọi mọi người, nên ăn cơm rồi.”
Hạ Tinh Thần bất đắc dĩ nói: “Nhìn tình hình này chỉ sợ phân tranh một lúc sẽ không biết thắng thua được.”
Bạch Túc Diệp lắc đầu: “Sao Dạ Kình còn giống như đứa bé vậy chứ?”
Bạch Túc Diệp vừa đi, Hạ Tinh Thần lại nhìn hai ba con, hai người tập trung Tinh Thần nhìn màn hình, căn bản không thèm quan tâm đến cô, cô nói hai tiếng ăn cơm mà chẳng ai thèm để ý.
Cuối cùng.
Cô cắn miếng mứt quả củ Hạ Đại Bạch ngồi xổm bên cạnh Hạ Đại Bạch nhẹ giọng hỏi: “Đại Bạch, nếu mẹ biểu hiện tốt con sẽ không giận mẹ nữa đúng không”
Hạ Đại Bạch như người lớn: “Nhìn biểu hiện của mẹ vậy.”
Vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm phía trước, mắt không hề chớp, thần kinh căng lên.
Hạ Tinh Thần ừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, đặt cằm lên vai Bạch Dạ Kình.
“Dạ Kình à.” Cô nhẹ nhàng gọi anh, âm thanh cực kì mềm nhẹ, mang theo mấy phần câu dẫn xấu xa, nhẹ nhàng có lực, cố ý thổi hơi vào cổ anh, tuy Bạch Dạ Kình không nhìn cô nhưng hô hấp nặng nề hơn nhiều rồi.
“Anh có muốn nếm mùi mứt quả hay không?”
“Đừng ầm ĩ.”
“Ăn thật là ngon ấy, em đút anh nhé.”
‘..” cánh tay Bạch Dạ Kình run lên, cột máu trò chơi mất một nửa.
Hạ Tinh Thần vui vẻ, môi từ từ dán lên tai anh: “Thật không muốn ăn sao?”
Vốn Bạch Dạ Kình còn muốn chịu đựng không phản ứng lại động tác hư hỏng của cô gái nhỏ này nhưng mà Hạ Tinh Thần chỉ đơn giản kéo mặt anh qua, đút cho anh một viên mứt quả.
Anh không nhịn được nữa, đơn giản ném điều khiển cầm lấy mứt quả.
Hạ Tinh Thần muốn rút lui đứng lên muốn chạy nhưng căn bản không kịp.
Anh giơ tay túm cô trở về, hôn lên môi cô.
Giống như trừng phạt vậy.
Miệng Hạ Tinh Thần đều là mứt quả còn chưa cắn đã đẩy anh ra nhưng đẩy không xong, ngược lại mứt quả bị anh cắn mất một nửa.
Cái người này...!quá buồn nôn rồi, không chê nước miếng của cô.
“Con thắng, con thắng.” Hạ Đại Bạch kêu lên, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ: “Đại Bảo, biểu hiện của mẹ không tệ.”
“Ưm...” Hạ Tinh Thần nức nở cầu xin, lại bị Bạch Dạ Kình oán hận cắn cái miệng nhỏ của cô, cô gái nhỏ này, chỉnh anh còn làm bộ bất công.
Lúc này bà cụ đẩy cửa đi vào, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền ôi một tiếng, không nhịn được lải nhải: “Bảo hai đứa đi dỗ con trai cũng không phải đi dạy nó yêu sớm.
Đại Bạch, Đại Bạch, con qua đây, ba nội tự tay làm bánh sủi cảo cải trắng cháu thích nhất.”
Tâm tình Hạ Đại Bạch không tệ, nhớ tới gì đó: “Có chân gà không ạ?”
“Đương nhiên là có.”
Hạ Đại Bạch thả điều khiển xuống, chạy tới chỗ bà cụ, đi tới cửa còn quay đầu nói: “Tiểu Bạch, ba đừng quên ba thua con đấy.”
Bạch Dạ Kình buông Hạ Tinh Thần ra, hừ hai tiếng, khó chịu, cực kì khó chịu..