Edit & Dịch: Emily Ton.
Hạ Trí thật sự bị sốc.
Nó không biết rằng Hạ Tinh Hà biết cách lập trình......
Không biết rằng trình độ của cô đã đạt tới mức độ lợi hại như thế này.
Hạ Trí rất muốn hỏi cô, cô biết lập trình từ khi nào, nhưng khi nhìn thấy trạng thái của cô rất tập trung, đôi mắt tỏa sáng, vì thế không dám quấy rầy cô.
Sau đó nó chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh giường, nhìn những câu lệnh không ngừng xuất hiện trên màn hình, nội tâm rất khó bình tĩnh......
phút!
Hạ Tinh Hà không cần đến một giờ, đã làm xong phần mềm mini này.
Cô dừng hai tay lại, thở ra một hơi, sau đó nghiêng đầu thì nhìn thấy biểu tình thẫn thờ của Hạ Trí.
Hạ Tinh Hà trả lại máy tính cho nó, "Chị nghĩ đã xong rồi, em chạy thử một chút, xem có sai lầm nào hay không. Nếu có thể dùng được thì hãy gửi nó đi và lấy tiền về."
"A? Ồ......" Hạ Trí tiếp nhận máy tính một cách ngơ ngác, hai mắt trống rỗng, nó đang chờ đợi một lời giải thích của cô.
Hạ Tinh Hà không hề phát hiện ra hành vi kỳ lạ của nó, cô vừa mới mất rất nhiều năng lượng, cảm thấy hiện tại thực sự rất mỏi mệt.
Đôi mắt mệt mỏi không nói, đầu cũng rất đau, từng đợt đau đớn ùa đến.
Cô mới vừa mới khôi phục lại trí nhớ, hơn nữa trên đầu còn đang bị thương, chưa thích ứng được với cảm giác sử dụng bộ não của mình......
Hạ Tinh Hà khẩn trương cần phải nghỉ ngơi, cô cứ như vậy đặt thân thể nằm xuống, nhắm mắt lại và...... ngủ thiếp đi, chìm vào trong giấc ngủ!
Sau đó, gió thổi lên, gào thét như tiếng ngựa hí, trái tim Hạ Trí cũng đang rít gào!
Chị ơi, chị có thể nhanh chóng thức dậy và nói cho em biết, thế giới này có phải là thế giới huyền huyễn hay không, sao chị có thể lập trình? Sao chị lại giỏi như thế?!
Nhưng cho dù nội tâm nó đang bùng nổ với những câu hỏi mênh mông, Hạ Trí cũng không dám quấy rầy giấc ngủ của cô.
Chỉ có thể kiềm chế sự tò mò, kiên nhẫn chờ đợi cô tỉnh lại.
Dường như thân thể Hạ Tinh Hà quá suy yếu, sau khi ngủ tiếng đồng hồ cô mới tỉnh lại.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, lập tức đối thẳng với ánh mắt nhìn chăm chú của Hạ Trí, ánh mắt sáng ngời, mở to không hề chớp.
Hạ Tinh Hà hơi giật mình, "Em đang nhìn gì vậy?"
Hạ Trí lập tức nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Chị, chị có muốn ăn xoài không, em đi mua cho chị."
Hạ Tinh Hà khẽ nhíu mày, "Xoài?"
"Đúng vậy, không phải chị thích ăn xoài nhất hay sao? Em đi mua cho chị!" Hạ Trí nhiệt tình nói.
Hạ Tinh Hà chống thân thể mình thẳng lên, dựa vào đầu giường nhìn nó một cách kỳ quặc.
Hạ Trí lo lắng nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời. Trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp khiến người không thể hiểu được.
Hạ Tinh Hà hơi chớp mắt, "Hạ Trí, em đang suy nghĩ gì vậy? Em cũng biết nếu chị ăn hoài sẽ bị dị ứng."
Hạ Trí đột nhiên nắm lấy hai tay của cô, đôi mắt kích động đến nỗi đều đỏ, "Chị quả nhiên là chị của em! Chị, khi em lên năm tuổi, thiếu chút nữa rơi xuống sông chết đuối, là chị đã cứu em, chị còn nhớ hay không?"
"Năm ấy em lên năm tuổi, chị và em vẫn chưa quen biết nhau."
"Chị, thì ra chị vẫn chưa bị đoạt hồn!" Hạ Trí vui vẻ nghẹn ngào, "Em còn tưởng rằng chị bị người khác đoạt hồn, hại em đã lo lắng sợ hãi trong tiếng đồng hồ."
Hạ Tinh Hà nghi hoặc, "Đoạt hồn là cái gì?"
"Đó là khi linh hồn người đã chết, bị linh hồn của người khác thay thế."
Hạ Tinh Hà rất thông minh, vừa nghe đã hiểu ra ý nó muốn nói gì.
"Em cho rằng chị không phải là Hạ Tinh Hà trước kia?"
Hạ Trí gật đầu, cười hì hì nói: "Đúng vậy, chị bỗng nhiên biết lập trình, lại còn lợi hại như vậy, em đương nhiên là hoài nghi chị có phải có vấn đề hay không. Tình cờ, ngày hôm qua chị lại xảy ra tai nạn xe hơi, không biết có giống như những truyện tiểu thuyết sẽ bị người khác trọng sinh ở trên người hay không?. Em còn đang suy nghĩ, nếu như chị không phải là chị của em, em sẽ khổ sở đến mức nào, may mắn là chị vẫn còn nguyên vẹn!"
Hạ Tinh Hà nghe xong thì nói không nên lời.
Tuy nhiên, cũng không trách được Hạ Trí đã nghĩ như vậy, cô chưa bao giờ cho nó thấy tài năng lập trình của cô