Lời chào tạm biệt của Mạnh Trạch khiến cho Cung Tuyết Mi lộ vẻ đắc ý, còn không chờ đến lúc Mạnh Trạch rời đi hẳn, bà đã the thé chửi: "Đường Tâm Lạc cô đúng là đồ tiện nhân có mắt không tròng, có một người chồng tốt như Kình Hạo mà cô lại không biết quý trọng, suốt ngày ở bên ngoài quyến rũ những người chẳng ra gì. Cô nhìn cô xem..."
"À đúng rồi, vị phu nhân này..." Lúc Mạnh Trạch đi tới bên cạnh Cung Tuyết Mi, chợt dừng bước.
"Làm gì đấy? Anh quyến rũ con dâu tôi, còn muốn tới ức hiếp bậc trưởng bối như tôi đúng không? Anh tới đây, tới đây... Anh có bản lĩnh thì thử động vào tôi xem, cẩn thận tôi kiện cho anh táng gia bại sản đấy!"
Cung Tuyết Mi là người đàn bà đi bên Lục Chí Hạ nhiều năm, kiến thức vẫn rộng hơn nhiều so với Lục Chỉ Nghi.
Bà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bộ âu phục trên người Mạnh Trạch chỉ là của một hãng hàng hiệu nào đó, người có tiền thật sự sẽ không ăn mặc thế này, bọn họ sẽ mặc hàng đặt may theo yêu cầu.
Đến những hãng hàng hiệu để mua thành phẩm, chỉ là những người giàu có thông thường không có bối cảnh đặc biệt gì.
Bà bây giờ đã chính thức trở thành vợ cả, trở thành quý phu nhân của Lục gia danh đúng với thực. Đối với những loại người bình thường không có gì đặc biệt này, bà không sợ!
"Vị phu nhân này, bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn thông báo cho cô ấy một tiếng... Tôi đến đây, chỉ là để thay thiếu gia nhà chúng tôi đến thăm Đường tiểu thư. Trước khi đến đây, thiếu gia nhà chúng tôi đã dặn, nếu như có hân hạnh gặp mặt với người của Lục gia, thì giúp tôi chuyển lời đến các vị."
"Hừ, thiếu gia nhà các anh là cái thá gì chứ!"
Toàn bộ thành phố A làm gì có ai không biết Lục gia mới là gia tộc có quyền lực nhất, Cung Tuyết Mi luôn tự cho mình là phu nhân của Lục gia, cho nên căn bản là không hề để lời nói của Mạnh Trạch ở trong lòng.
"Nếu Lục phu nhân đã nói như vậy, vậy thì tôi biết rồi." Mạnh Trạch khóe miệng đem theo nét cười nhạt, không hề tức giận một chút nào.
Hắn phát hiện, ở bên cạnh Lục gia nhiều năm như vậy, hắn cũng đã luyện được tính khí như vậy—— càng giận, thì lại càng cười nhiều hơn.
Vốn dĩ hắn còn có hảo tâm muốn nhắc nhở vị vợ lẽ, phu nhân Lục gia này một chút, không nhắc ra đại danh của Lục gia, ai ngờ rằng đến cả Lục gia mà đối phương cũng dám mắng.
Như vậy cũng tốt, bọn họ muốn chết, hắn cũng sẽ không ngăn.
Mạnh Trạch không nói thêm câu nào nữa, chỉ hướng về phía Đường Tâm Lạc đang ngồi dựa vào giường gật đầu một cái, kéo cửa phòng bệnh sau đó đi ra ngoài.
Sự rời đi của hắn, ở trong mắt của Cung Tuyết Mi lại trở thành hắn đang chạy mất dạng.
"Ha ha ha... Đường Tâm Lạc, thấy không, bây giờ ngay cả nhân tình của cô cũng chạy rồi, để tôi xem bây giờ cô còn có thể tìm ai đến để làm chỗ dựa nữa không!"
Lục Chỉ Nghi quyến luyến đem tầm mắt từ trên cánh cửa phòng bệnh thu trở lại, nhìn về phía Đường Tâm Lạc, ánh mắt càng thêm ác độc.
Hừ, người đàn bà vô liêm sỉ, không biết giữ phẩm chất của một người phụ nữ, lúc đi học đã cướp hết mọi sự chú ý của cô ta, bây giờ gả cho anh trai rồi bị cô ta và mẹ giày vò nửa năm, vậy mà gương mặt lại vẫn trắng trong như giọt nước vậy.
Lục Chỉ Nghi chỉ cần vừa nghĩ tới lúc ở trường học, mấy bạn học nam mà cô ta thích đều thầm chú ý đến Đường Tâm Lạc, thì cô ta lại hận là không thể rạch nát mặt của Đường Tâm Lạc.
"Mẹ, đừng phí lời với cô ta nữa... Vừa hay bây giờ không có ai, bắt cô ta ký giấy nhận tội và chuyển nhượng tài sản luôn đi!"
Đường Tâm Lạc đã sớm biết rằng hai mẹ con này đến đây không chỉ đơn thuần là để mắng chửi vài câu, làm loạn cả nửa ngày, đúng thật là có ý đồ khác.
"Giấy chuyển nhượng tài sản? Giấy nhận tội? A... Lúc trước không phải hai người liên mồm nói là, tôi gả vào Lục gia, những thứ trên người của tôi đều là của Lục gia sao, sao bây giờ hai người lại đòi tôi ký giấy chuyển nhượng tài sản?
Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi hai người phụ nữ không có đầu óc này căn bản không thể hiểu được những thứ này. Đường Tâm Lạc dám khẳng định, người bày mưu tính kế sau lưng bọn họ, không phải là Lục Kình Hạo thì chính là phu nhân nhỏ ghê gớm của Lục gia.