Một tháng sau khi về chung một nhà với Phi Vũ, thỉnh thoảng Mộc Thuần chán chán không có việc gì làm liền làu bàu mắng anh chuyện trước kia. Phụ nữ quả nhiên là loài động vật thù dai nhất trên thế giới, cho dù anh đã nhận lỗi, hơn nữa cô muốn cái gì anh cũng đồng ý cho cô…
Phi Vũ không dám nói một câu nào, chỉ cần cô dỗi anh không thèm nói chuyện liền tìm cách đưa cô đi dạo phố, đi du lịch, mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp để lấy lòng.
“Anh cảm thấy mấy thứ này có thể an ủi em?”
“Không thì sao?”
Phi Vũ ôm cô từ phía sau, định hôn cô để dụ dỗ, nào ngờ vừa mới đến gần đã bị cô đấm một cái vào ngực:
“Anh là ai? Tránh ra đi! Tôi đang đến tháng, rất bực bội, đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”
Lại nữa rồi… Phi Vũ dở khóc dở cười cầm lấy áo ngoài, chuẩn bị đi thật. Nhưng đúng lúc ấy, phía sau vang lên âm thanh tức giận của vợ:
“Nói anh đi là đi liền à? Anh không thương vợ anh nữa hả?”
Phi Vũ dừng động tác mặc áo khoác, ném áo sang một bên rồi quay sang nhìn cô:
“Trước kia em đâu có nhõng nhẽo như vậy nhỉ?”
“Sao? Anh có ý kiến gì à?”
Nhìn mặt vợ như thể sắp “ôn lại kỷ niệm xưa”, Phi Vũ cười lấy lòng:
“Không, anh đâu dám.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ treo lên nụ cười cún con, thiếu điều vẫy đuôi với cô. Mộc Thuần nhìn anh một cái, từng tuổi này rồi vẫn bị sắc dụ, cơn bực trong lòng nhanh chóng tiêu tan.
Mộc Thuần nhìn đồng hồ, thấy kim giờ chỉ đúng số mười, cô thắc mắc:
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Đi hay không đều được.”
Nhận được câu trả lời, cô gật đầu:
“Vậy đi thôi, em cũng đến công ty anh tìm người.”
“Ai vậy? Anh không nhớ là em có quen biết ai trong công ty.” Phi Vũ vừa nói xong liền nhớ ra. “Đầu bếp Triệu?”
“Xem ra trí nhớ của anh cũng không tệ lắm.”
Mộc Thuần ừm một tiếng, sau đó hối thúc Phi Vũ thay quần áo để đến công ty. Nhiều năm không gặp, không biết ông ấy có còn nhớ đến cô không.
Vừa đi, Mộc Thuần vừa kể cho Phi Vũ nghe chuyện lúc trước:
“Khi còn ở công ty làm đầu bếp, chú Triệu đã giúp đỡ em rất nhiều.”
“Vậy à…”
Phi Vũ chăm chú lái xe, trong lòng lại thấy tiếc. Nếu anh biết việc này sớm hơn thì đã tăng lương cho vị đầu bếp kia để xem như cảm tạ, tăng gấp mười lần cũng được.
Nghe Mộc Thuần nói muốn chuẩn bị quà, anh đưa cô đi trung tâm mua sắm trước rồi mới ghé qua công ty. Mộc Thuần bảo Phi Vũ ở ngoài chờ mình rồi cầm quà đi tìm chú Triệu ở nhà ăn. Hôm nay vẫn giống như nhiều năm trước, nhân viên dùng bữa ở nơi này tương đối đông đúc, tiếng cười nói của mọi người truyền vào tai cô, khiến cô nhớ về kỷ niệm cũ khi làm việc ở đây.
Trên thân Mộc Thuần mặc quần áo đơn giản nhưng sang trọng, một số người nhận ra cô liền thấp giọng thì thầm. Tháng trước chủ tịch của họ kết hôn, cho dù không được mời đến dự thì tất cả nhân viên đều ít nhiều tò mò về vị phu nhân bí ẩn này. Sau khi tìm hiểu, họ phát hiện một vài bức ảnh của Nam Cung phu nhân và đã cẩn thận ghi nhớ khuôn mặt của cô để tránh đắc tội.
Âm thanh bàn tán ngày càng to, Triệu Minh Lân nghe bên ngoài ồn ào hẳn lên thì đi ra nhìn thử, ông đã già đi nhiều, mặt mũi xuất hiện không ít vết chân chim, da cũng nhăn hơn trước. Thấy Mộc Thuần đứng đó, ông ngẩn ra thật lâu mới ồ lên:
“Tiểu Thuần? Phải cháu không thế?”
“Là cháu đây ạ.” Mộc Thuần mỉm cười đi đến chỗ ông.
Triệu Minh Lân vui vẻ huơ tay:
“Cháu đến chơi à? Thời gian qua đi đâu mà biệt tăm biệt tích thế?”
“Cháu ra nước ngoài mấy năm, chú dạo này thế nào rồi ạ?”
Mộc Thuần vừa nói vừa đưa về phía ông một túi quà, ông đưa tay nhận lấy một cách tự nhiên, nói cảm ơn rồi bảo cô ngồi xuống một bàn trống, chính mình cũng kéo ghế ngồi xuống.
Thân phận địa vị khác trước, vẻ ngoài của Mộc Thuần cũng thay đổi rất nhiều, vậy mà những thứ đó không ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ chút nào. Chú Triệu nói chuyện với cô tự nhiên như người thân lâu ngày gặp mặt, hỏi thăm cô sống ra sao, còn bảo cô dẫn con trai đến thăm ông.
Mộc Thuần hẹn ông ngày khác vì lý do Tử Thiêm đang đến trường, cho ông xem ảnh của thằng bé.
Phi Vũ chờ cô hơn một tiếng đồng hồ cũng không nói gì, anh phát hiện lúc cô đi ra thì mặt mũi tươi tắn như nắng ấm mùa xuân, tâm trạng đã tốt lên nhiều.
Ngày hôm sau, Triệu Minh Lân nhận được hợp đồng mới từ cấp trên, lương cơ bản của ông tăng gấp mười lần, hơn nữa khi nghỉ hưu còn có lương? Cái này… Ông cảm thấy kỳ lạ, hỏi bên trên mới biết, hóa ra là do Nam Cung phu nhân mang ơn ông.
Triệu Minh Lân không giỏi công nghệ, bình thường dùng điện thoại chỉ để gọi và nhắn tin, cho nên cũng chẳng ai mời ông tham gia mấy cái nhóm chat trong công ty. Ông đành hỏi mấy phụ bếp:
“Các cô cậu biết Nam Cung phu nhân không?”
“Biết ạ, là Mộc Thuần đó chú! Tháng trước hai người họ kết hôn, chú không biết thật hả?”
Mấy vị đầu bếp cũ từng làm việc cùng đều giật mình hỏi ông.
“Không, chú có biết gì đâu.”
Triệu Minh Lân bị sốc không hề nhẹ, chẳng ai ngờ được vị đầu bếp quèn bị mọi người chê bai ganh ghét lại lật mình nhanh như thế, mấy năm không gặp, người ta đã sinh con cho chủ tịch rồi, còn họ thì vẫn miệt mài mỗi ngày ở trong bếp cầm dao múa may quay cuồng, kiếm tiền sống tiếp.
Ngoài ông ra, còn có một nhân viên nữ khác trong công ty đang sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu nào. Cô ta chính là người đã từng tát vào mặt con trai của chủ tịch, may mắn chỉ là nhân viên bình thường nên không bị chú ý. Mỗi lần gặp mặt Mộc Thuần, cô ta đều phải trùm kín đầu rồi đi đường vòng, suy nghĩ trả thù cũng không còn le lói nữa.