Không gặp được Thiên Tường khiến tâm trạng của Mộc Thuần cả ngày hôm đó vẫn luôn chập chờn khó chịu, thậm chí cả con trai cô cũng nói nhớ hắn. Mặc dù thân ở Nam Cung gia, đầu óc lại vẫn bay bay ở nơi đâu.
Nhìn hai mẹ con Mộc Thuần chỉ lo nghĩ về người khác như vậy, Phi Vũ cảm thấy sự tồn tại của bản thân không được xem trọng, mặt mũi cũng lạnh tanh. Anh đến công ty với khí thế như chuẩn bị ra chiến trường, nhân viên nhìn thấy đều cúi đầu không dám hó hé gì.
Cùng lúc đó, Mộc Thuần vẫn đang cố gắng liên lạc cho Thiên Tường. Dù chỉ một lần thôi, cô cũng muốn gọi cho hắn để nói câu xin lỗi. Làm ơn, bắt máy đi!
Đáp trả sự mong mỏi của cô, điện thoại vang lên âm thanh tút tút kéo dài như đang cười nhạo cô. Cô đưa hắn đến trước ngưỡng cửa hạnh phúc rồi dùng sức đạp hắn ra ngoài, kết hôn rồi ly hôn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, chẳng thà bọn họ vẫn như trước kia. Đã cho hắn hy vọng rồi lại làm hắn thất vọng nặng nề, giờ muốn xin sự tha thứ, nói nghe thật dễ dàng…
Mộc Thuần chơi vơi không biết mình nên làm gì tiếp theo, tình cũ vẫn còn đó, cô xác nhận bản thân chưa quên được Phi Vũ, nhưng mấy ngày này ngoại trừ việc lo lắng cho Thiên Tường ra, cô không có tâm trạng yêu đương.
Đêm đến, Phi Vũ trở về nhà trong tình trạng bất ổn. Anh đang bị thương mà vẫn cố gắng đi làm, xử lý công việc cả ngoài sáng lẫn trong tối, quên mất phải tĩnh dưỡng.
Phi Vũ đứng trước gương, chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông để lộ nửa thân hình cường tráng. Bên vai là vết sẹo có chút dữ tợn vì bị trúng đạn trước kia, năm năm rồi vẫn còn rõ ràng, nhìn thấy mà phát đau. Phần ngực, hông, hai bắp tay đều có vô số vết bầm màu sắc không đều. Anh nhíu mày, đi về phía tủ lấy ra một lọ thuốc. Đúng lúc ấy, cửa đột nhiên mở ra.
“Anh về rồi à? Có chuyện này em muốn… nói với anh.” Mộc Thuần nói đến đó thì im bặt, cô nhìn chằm chằm vào những vết thương trên người anh, tim đột nhiên nhói lên, cổ họng nghẹn cứng.
Thấy cô như vậy, Phi Vũ cầm lấy áo ngủ ở bên cạnh mặc vào, thắt dây cẩn thận rồi mới hỏi:
“Em định nói gì với anh?”
Trong đầu Mộc Thuần trống rỗng, cô mấp máy môi nhưng không nói được gì.
Phi Vũ đi về phía cô, cách cô một khoảng rồi mới cười cười:
“Anh làm em sợ?”
“Không phải…”
Hôm trước hai người họ nằm trên giường cô cũng đã thấy trên người anh có vết bầm, nhưng không rõ ràng như lúc nãy, hơn nữa vai anh…
“Vết thương trên vai anh là gì vậy?”
“Trúng đạn, lúc phẫu thuật xảy ra chút vấn đề.”
Vết sẹo dài khoảng năm xen-ti-mét, là vì thời gian đó anh vừa phẫu thuật xong, tỉnh dậy thì thường xuyên đấu đá với chú mình, không quá chú ý nên bị nhiễm trùng khá nặng.
Mộc Thuần nắm lấy cổ áo anh, muốn mở ra xem lại lần nữa:
“Anh trúng đạn khi nào?”
Tay cô bị anh giữ lại, không cho táy máy, miệng thì trêu chọc:
“Em đừng có xông vào anh như thế, trông giống như muốn làm chuyện đồi bại với anh vậy.”
“Để em xem!”
Thấy cô cố chấp kéo áo mình, Phi Vũ đưa tay ôm eo cô kéo sát vào người mình, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô:
“Chỗ đó có gì hay mà xem, xem nơi khác thì được.”
Anh là đàn ông, lâu ngày không gặp đã khiến đầu óc anh tự động mường tượng ra những cảnh kiều diễm ướt át, cô còn nhào vào lòng anh như vậy giống như đang cố tình quyến rũ.
Gò má Mộc Thuần hơi đỏ lên:
“Em nghiêm túc, để em xem vết thương của anh một chút. Anh vừa rồi còn định bôi thuốc mà, em bôi giúp anh.”
Phi Vũ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hôn lên đôi môi mềm đang không ngừng khép mở như mời gọi của cô. Anh đè chặt gáy của cô, dùng lưỡi khuấy đảo một vòng, sau đó từ từ ép cô về phía tường.
Bị hôn bất ngờ, Mộc Thuần theo bản năng nhắm tịt mắt lại. Mùi hương trên người Phi Vũ khi vừa tắm xong vẫn còn đang rất nồng, không ngừng tấn công vào khứu giác của cô. Cô run run giữ chặt hai cánh tay rắn chắc của anh, ngửa đầu cố gắng hít thở.
Nụ hôn ấy kéo dài gần một phút mới dừng lại, đầu lưỡi của cô đã có chút tê tê, hơi thở hỗn loạn tựa vào ngực anh.
Phi Vũ ôm cô vào lòng, hôn hôn tóc cô:
“Lát nữa bôi thuốc giúp anh.”
“À, ừ…”
Mộc Thuần hoàn toàn không thể suy nghĩ gì được nữa, mặt mũi nóng bừng, cơ thể cũng như vừa hơ qua lửa, da thịt ở cổ và tai nổi lên một tầng hồng hồng.
Tiếng hít thở vội vàng của cô khiến yết hầu Phi Vũ lăn lộn một chút, nhưng anh kiềm chế tương đối tốt. Anh kéo tay cô đi về phía giường, đưa lọ thuốc cho cô rồi chủ động cởi áo tắm ra, trực tiếp khỏa nửa thân trên.
Mộc Thuần cầm lọ thuốc mà không dám nhìn lung tung, cô sợ khi nhìn thấy vết thương bên vai anh sẽ lại khó chịu muốn biết lý do. Đầu ngón tay của cô chạm vào những dấu xanh tím trên người anh, nhẹ nhàng mát xa, giúp anh bôi thuốc lên đó.
Phi Vũ ngồi trên giường, để Mộc Thuần đứng trước người mình. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của cô, phát hiện so với trước đây cô đã sụt cân một chút. Hoặc có lẽ là sau khi sinh thì khuôn mặt biến đổi nhiều hơn.
Đã lâu lắm hai người mới có cơ hội gần gũi, cảm nhận tình cảm của nhau. Trong không gian im ắng, Phi Vũ gục đầu vào ngực của Mộc Thuần, dùng sức ôm chặt eo cô. Anh chẳng dám nghĩ đến việc cô sẽ bỏ anh một lần nữa, anh thật sự sẽ không chịu nổi.