Ngày hôm đó, Phi Vũ đưa hai mẹ con Mộc Thuần ra ngoài đi chơi cùng mình. Địa điểm đầu tiên là nơi ngắm hoa đào, gần đây ở công viên hoa đào nở rộ, rất nhiều cặp đôi đến đó thưởng thức cảnh đẹp và chụp ảnh lưu niệm. Biết Mộc Thuần thích những thứ giản dị nên anh đã dành thời gian tìm hiểu, cuối cùng chọn được nơi này, còn chuẩn bị cả tấm bạt để trải ra nghỉ trưa, đồng thời tự tay làm cơm nắm và mang theo một thùng trái cây ướp lạnh.
Mộc Thuần nhìn anh cầm đủ thứ linh tinh trên tay mà có chút bất ngờ:
“Anh mang theo nhiều như vậy làm gì?”
“Đi dã ngoại ngắm cảnh cùng vợ con, chuẩn bị chu đáo là điều cần thiết.”
Phi Vũ tỏ vẻ mình là một người đàn ông rất tinh tế, lúc ba người họ bước xuống xe đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, Mộc Thuần cho rằng lý do mà họ gây chú ý chắc chắn là do anh mang theo quá nhiều thứ lỉnh kỉnh.
Cô nhìn anh đầy bất lực:
“Anh như vậy sẽ rất mệt, đi ngắm cảnh hay leo núi? Chỉ cần mang những thứ cần thiết thôi.”
Sau một hồi thảo luận, họ mang theo chút đồ rồi cùng nhau đi vào công viên tìm chỗ đẹp để chụp ảnh. Rất không khéo là đang đúng thời điểm hoa nở đẹp nhất, mọi người đến rất đông, tìm mãi cũng chẳng thấy khoảng trống, có chút chật chội khó thở.
Sắc mặt Phi Vũ hơi kém, anh nói với Mộc Thuần:
“Anh nên mang vệ sĩ hoặc cầm súng theo.”
“...”
Mộc Thuần nhìn ra nỗ lực muốn làm cô vui của anh, nhưng anh thật sự không hợp làm một người đàn ông bình thường. Ai lại đem vệ sĩ và súng đi ngắm hoa?
Lúc này Mộc Thuần theo anh ra ngoài chủ yếu vì con trai muốn đi chơi, chỉ vậy thôi, trong lòng cô vẫn còn tâm sự, rất khó thả lòng thưởng thức thứ khác. Mắt thấy Phi Vũ đi qua bên cạnh thảo luận với một gia đình bốn người, đứng rất lâu làm Mộc Thuần hoài nghi anh quen biết họ. Nhưng cô đã nhầm, anh móc điện thoại ra, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy được anh đang chuyển tiền...
Gia đình kia vui vẻ nhận tiền rồi nhường chỗ, Mộc Thuần cạn lời với Phi Vũ rồi. Ngắm cảnh còn có thể giành chỗ như vậy?
Phi Vũ ngoắc tay với Tử Thiêm:
“Con trai, đến đây với ba.”
Tử Thiêm đang đứng cạnh mẹ mình nhưng vừa thấy có chỗ chơi là chạy như bay đi, dù sao ông chú này cũng là ba ruột của cậu mà.
Mộc Thuần không giữ nổi con ngựa non trước mắt, thằng bé chạy quá nhanh, cô chỉ đành ngượng ngùng nhìn gia đình kia rời đi và đến cạnh Phi Vũ, đặt mông ngồi xuống.
Anh mang trái cây ra cho con trai, giúp thằng bé chụp vài kiểu ảnh, trông giống một ông bố trẻ năng động. Hôm nay vì để đi chơi với cô, anh cũng mặc quần áo khá bình thường, quần tây xám ôm lấy cặp chân thon dài và áo sơ, là phong cách rất được các cô gái ưa thích dạo gần đây.
Không phải nói, Phi Vũ ngày càng trở nên cuốn hút, ở độ tuổi này của anh là vẫn còn trẻ, ngay độ chín muồi nhất.
Trong lúc cô ngẩn người, không biết từ khi nào Phi Vũ đã lấy hộp trái cây ra, ghim lấy một miếng đưa tới bên miệng cô:
“Vợ, nói “a” đi.”
Mộc Thuần theo bản năng hé môi, sau đó cảm giác được đầu lưỡi ngòn ngọt. Một quả dâu tây cứ thế vào miệng, cô thất thần nhìn anh.
Phi Vũ nghiêng đầu nói với cô:
“Anh đã học được cách nấu cơm, rửa chén, quét nhà, cái gì anh cũng làm được rồi.”
Anh đưa tay sờ lên tóc cô, loay hoay lấy xuống một cánh hoa đào, gió thổi tung những sợi tóc dài của cô và kéo theo những cánh hoa hồng nhạt tạo thành một cảnh tượng hết sức lãng mạn.
Tử Thiêm ở bên cạnh dùng điện thoại chụp ảnh lia lịa, hóa thân thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp đủ góc độ.
Khuôn mặt của Mộc Thuần đỏ bừng, không nói lời nào. Phi Vũ nhân cơ hội này nắm tay cô, giữ tay cô thật chặt.
Hoa anh đào xung quanh bị gió cuốn tung lên bầu trời trong xanh, Mộc Thuần ngước mắt nhìn trời, Phi Vũ nghiêng đầu nhìn cô. Anh đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
Lòng bàn tay Phi Vũ truyền tới độ ấm, Mộc Thuần để mặc cho anh chạm vào mình, trong mắt long lanh nước, cô cảm nhận được sự chân thành của anh.
Phi Vũ chậm rãi nói: “Mộc Thuần, nếu mỗi một cánh hoa là một nỗi nhớ, vậy nỗi nhớ trong lòng anh có thể hóa thành biển hoa che lấp bầu trời.”
“Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”
“Năm năm trước anh có lỗi với em, hiện tại và tương lai, anh sẽ ở cạnh em cho dù em có ghét bỏ anh thế nào đi nữa."
Rốt cuộc, Mộc Thuần không kìm chế được nữa, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên gò má của cô.
Nếu, chỉ là nếu khi đó cô bình tĩnh hơn một chút, tìm hiểu đến cùng mọi việc thì đã không có năm năm xa cách và sự thù hận vô ích. Nhưng khi sự tồn tại của bản thân không được Phi Vũ công nhận, cô mất tự tin, cũng không còn đủ kiên nhẫn để đối mặt với anh.
Vương Cẩm và Phi Vũ ở cạnh nhau, đồng thời cô còn bị anh xem là người xa lạ đã khiến cô giận đến nỗi mất đi lý trí, ghét bỏ Phi Vũ, không kịp nghĩ xem anh là người thế nào. Chung quy là vì thời gian họ chung đụng quá ngắn ngủi, không đủ để xây dựng lòng tin.
Một bàn tay lặng lẽ đưa khăn giấy đến trước người Mộc Thuần, thấy cô khóc, Tử Thiêm bĩu môi nói:
“Mẹ lại khóc nữa rồi, biết vậy con đã không về đây với mẹ.”
Từ ngày về nhà, mẹ của nhóc khóc hoài khóc mãi, còn nhõng nhẽo hơn nhóc nữa.
Mộc Thuần bật cười cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, cô quá xúc động nên không kiềm được.
Mông nhỏ của Tử Thiêm vì câu nói ngu ngốc kia mà bị ăn một đập, Phi Vũ tức giận khi không khí tốt đẹp giữa anh và vợ bị phá hủy:
“Nói gì đó? Con không đưa mẹ về sao tìm được ba?”