Đặng Thiên Tường mang theo một nhóc con bốn tuổi trở về nhà, Đặng lão gia và Đặng phu nhân nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc. Bọn họ vốn không biết chuyện của hắn và Mộc Thuần, nhiều lần còn hối thúc hắn trở về thăm gia đình, hóa ra là vì có con ở bên Mỹ?
Đặng lão gia run rẩy chỉ vào đứa trẻ kia, hỏi:
“Đây là… cháu, cháu của ba hả?”
Đặng Thiên Tường mỉm cười sờ sờ đầu Tử Thiêm:
“Đúng vậy. Tử Thiêm, chào ông bà nội đi con.”
“Con chào ông bà nội.”
Thấy đứa trẻ khoanh tay cúi đầu chào mình, cả hai ông bà đều vui mừng đi tới vừa ôm vừa sờ thằng bé.
Đặng lão gia mừng muốn rơi nước mắt:
“Ôi cháu trai của tôi. Tôi có cháu trai rồi! Sau này có thể đi khoe với đám bạn già là cháu nhà mình ngoan thế nào rồi, ha ha ha!”
Đặng Thiên Tường thấy ba mình không còn chút dáng vẻ nào của người đứng đầu Đặng gia thì ho khẽ một tiếng:
“Khụ, ba, ba đừng làm thằng bé sợ.”
Tử Thiêm bị ôm bị vuốt mà vẫn ráng nhe răng cười, dù sao đây cũng là ông bà nội mà thằng bé mong được gặp từ lâu.
Hai ông bà mặc kệ Thiên Tường, ôm cháu trai đi rồi gọi người chuẩn bị đồ ăn ngon cho thằng bé, quên mất luôn tên con trai đã vất vả suốt nhiều năm mở rộng sự nghiệp cho gia đình là ai. Đặng Thiên Tường không còn cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho em gái than thở, kết quả Đặng Tiểu Vy chạy từ bên ngoài về lập tức bỏ qua hắn, trực tiếp đi tìm Tử Thiêm ôm ấp.
Chỉ có Đặng Tiểu Vy biết thằng bé không phải con ruột của anh trai, nhưng cô sẽ không nói ra bí mật này.
Đặng lão gia sau một hồi chơi với cháu mới sực tỉnh:
“Tử Thiêm, mẹ cháu đâu rồi?”
“Mẹ? Mẹ sẽ về sau cháu ạ.” Tử Thiêm vội nhớ lời dặn của ba Tường.
Đặng phu nhân nhíu mày:
“Vậy sao? Chắc là bận công việc gì đó rồi. Thiên Tường cũng thật là, lặng lẽ có con mà không thông báo cho ba mẹ biết, chuyện cưới xin phải làm đàng hoàng chứ?”
“Mẹ, anh trai có nỗi khổ riêng đó.” Đặng Tiểu Vy cố gắng nói đỡ cho ông anh nhà mình.
Lúc này, Thiên Tường đột nhiên biến thành người dư thừa, hắn vừa vào phòng ăn liền bị mẹ mình chửi té tát. Lớn đến tầm này rồi còn bị mẹ quát, thật mất mặt quá. Hắn cũng muốn cầu hôn Mộc Thuần lắm, nhưng cảm giác nếu cứ đơn giản tỏ tình với cô thì sẽ bị từ chối ngay, chỉ còn cách cướp Tử Thiêm mà thôi.
Cả nhà hôm đó vô cùng vui vẻ, Đặng gia lập tức dọn dẹp phòng cho Tử Thiêm.
Chờ đến khi Mộc Thuần đáp máy bay xuống thành phố, cô liền nhận được tin nhắn của con trai nói mình đang ở nhà ông bà nội.
Mộc Thuần đau đầu:
“Tên nhóc này, lại bị Thiên Tường dụ rồi…”
Cô đã nhắc Tử Thiêm rất nhiều lần là Thiên Tường không phải ba ruột của nó, nhưng mỗi lần cô vắng nhà, người đàn ông kia lại xưng “ba” gọi “con trai” vô cùng thuận miệng, tập thành thói quen nhiều năm, bây giờ thằng bé cứ ngỡ Thiên Tường là ba nó!
Mộc Thuần bắt taxi đi thẳng tới Đặng gia, lúc dừng lại trước cổng, cô mới gọi điện thoại cho Đặng Thiên Tường.
“Mộc Thuần? Em về rồi?”
“Anh ra mở cửa đi.”
“Được được, anh tới ngay.”
Chẳng mấy chốc, bên trong đã có hai bóng dáng một lớn một nhỏ lái xe chạy ra đón cô. Căn biệt thự này của Đặng gia tương đối khủng, từ biệt thự đến cổng chính còn cách một đoạn vườn rộng, taxi không được phép vào trong nên cô phải nhờ Thiên Tường ra đón.
Thấy cô, Tử Thiêm vui vẻ chạy đến ôm một cái rồi vui vẻ khoe:
“Mẹ ơi, ông bà nội thương con lắm, còn cho con rất nhiều đồ chơi.”
“Tử Thiêm!”
Mộc Thuần đang định dạy dỗ thằng bé không được gọi bậy thì ở bên kia, Thiên Tường đã lên tiếng trước:
“Anh biết em định nói gì, nhưng đừng khắt khe với trẻ con quá. Là anh cho phép thằng bé gọi như vậy, ba mẹ anh cũng không có vấn đề gì với thằng bé hết.”
Mộc Thuần vô cùng nhạy bén hỏi:
“Anh có nói cho họ biết Tử Thiêm không phải con ruột của anh không?”
“À thì… Không nói cũng được mà.”
“Thiên Tường, anh làm vậy, đến khi họ phát hiện ra thì sẽ nghĩ em thế nào? Em không muốn vì chuyện này mà tình cảm giữa chúng ta bị ảnh hưởng, anh…”
Đặng Thiên Tường biết cô lo lắng bị gia đình hắn hiểu lầm nên vội chặn cô lại:
“Được rồi, anh sẽ tìm cơ hội nói với họ.”
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, cô cũng không tiện nói tiếp, đành ôm Tử Thiêm lên xe rồi chạy vào biệt thự của Đặng gia.
Cả nhà họ đều vô cùng nhiệt tình chào đón cô, khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Trong phút chốc, cô đột nhiên nghĩ ở cạnh Thiên Tường thật ra cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận…
Đặng phu nhân nhìn người con gái nhã nhặn bên cạnh, tuy rằng da thịt không phải loại trắng sáng như ngọc nhưng bù lại ngũ quan rất xinh đẹp, tóc dài uốn gợn sóng ở đuôi, trông vừa dịu dàng nữ tính vừa đoan trang hiền thục thì rất thích. Bà hỏi:
“Mộc Thuần à, con và Thiên Tường định khi nào thì kết hôn?”
Mộc Thuần ngồi trước bàn ăn, một bên là con trai, một bên là Thiên Tường mà trong lòng có chút bối rối. Cô cười nói:
“Con chưa nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn ạ.”
Đặng lão gia lắc đầu:
“Vậy sao được, dù gì Tử Thiêm cũng đã lớn thế này rồi.”
Bàn tay đang đặt dưới bàn của Mộc Thuần siết chặt lại, đột nhiên, Đặng Thiên Tường nghiêm nghị nói:
“Ba mẹ, con có chuyện này phải nói với hai người. Thật ra Tử Thiêm là con của Mộc Thuần, không phải của con.”