Mộc Thuần được đưa về nhà trong tình trạng ướt sũng, đây là lần thứ hai cô làm bẩn xe của Thiên Tường, không biết nên nói gì với hắn bây giờ.
Nhìn cô bối rối, hắn cười nói:
"Không sao đâu, cô lên nhà trước đi."
"Cảm ơn anh." Mộc Thuần thật lòng cảm kích hắn, nếu không có hắn giúp đỡ thì cuộc sống của cô ở thành phố S sẽ ra sao? Thật không dám nghĩ đến.
Mộc Thuần xuống xe, lững thững đi vào nhà. Thiên Tường vốn muốn gọi bác sĩ qua khám cho cô, nhưng cô ngại phiền đến hắn nên không đồng ý, dù sao cũng chỉ ngâm nước một chút, không chết được. Bản thân cô trước giờ ít khi bị ốm, bình thường vẫn luôn đi lặn, mỗi ngày ngâm nước lạnh còn không sao kia mà.
Nghĩ đơn giản vậy, Mộc Thuần vào nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ra giường nằm nghỉ. Cô cầm số tiền hôm nay được chú Triệu đưa cho giơ lên trần nhà, nhìn những tờ giấy này mà chạnh lòng. Kiếm tiền đâu có dễ dàng gì, làm công cho người khác vĩnh viễn cũng khó ngóc đầu lên.
Mộc Thuần ném tiền sang bên cạnh, mệt mỏi khép mắt lại. Những hình ảnh về Phi Vũ hiện lên như một vòng lặp, mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trong đầu cô.
Tình yêu khiến con người ta mất đi lý trí, chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân về một tương lai tốt đẹp. Nhưng mộng vỡ rồi, cô phải quay về đối đầu với hiện thực tàn khốc. Cô không được quên gió tầng nào sẽ gặp mây tầng ấy, một người không có gì như cô sao có thể trèo cao?
Nước mắt không tự chủ được tràn ra khóe mi, trượt dài hai bên thái dương của cô. Khóc không khiến mọi việc thay đổi, nhưng giúp cô giải tỏa một phần. Sau hôm nay, cô nhất định phải quên người đàn ông kia đi.
Đêm đó, Mộc Thuần đã mơ thấy ác mộng. Cô bật dậy vào nửa đêm, hoảng hốt ôm chặt lấy gối trên giường. Âm thanh gió thổi vùn vụt bên ngoài cửa sổ như tiếng than thở, cô sờ sờ chỗ trống bên cạnh, không còn trở lại được ngày đó nữa, cái ngày mà Phi Vũ vẫn còn ở cạnh ôm chặt lấy cô khi cô tỉnh giấc.
Ngày hôm sau đi làm, Mộc Thuần nói với bếp trưởng:
“Cháu nghĩ chắc cháu sẽ nghỉ làm sớm, hết tuần này, chú xem có thể tìm người khác thay thế cháu được không ạ?”
“Nhìn cháu tiều tụy quá, được rồi, chú sẽ nghĩ cách.” Triệu Minh Lân lo lắng vì sắc mặt của Mộc Thuần khá tệ, ông đoán là do mang thai nên mệt mỏi.
Nghe nói Mộc Thuần chuẩn bị nghỉ, một vài người trong bếp quây quần lại cạnh cô nói chuyện. Người đứng ngoài cùng bất ngờ chính là tên đàn ông đã cấu kết với Mạn Nhi, thấy không ai chú ý, hắn rút trong túi quần ra một gói giấy chứa bột thuốc, đổ vào cốc nước bên cạnh mình rồi lắc mạnh vài lần.
Chờ đến lúc mọi người đã giải tán, Mộc Thuần thấy hắn cứ đứng đó thì hỏi:
“Cậu có chuyện cần nói à?”
“Không có gì đâu, tôi đang nghĩ cô mà bỏ việc thì tiếc quá.”
Hắn ta khách sáo nói một câu, sau đó lắc đầu rời khỏi. Mộc Thuần không nói gì, cầm lấy cốc nước bên cạnh lên.
Hai mắt của người đàn ông kia mở to ra nhìn, chờ đợi Mộc Thuần uống nó. Miệng cốc càng gần môi cô, hắn càng thở nhanh hơn. Cuối cùng, khi cô đã uống hết một nửa, hắn mới an tâm đi ra ngoài.
Cầm điện thoại lên gọi cho Mạn Nhi, hắn khoe khoang:
“Mạn Nhi của anh, anh cho cô ta uống thuốc rồi!”
“Thật hả? Anh tận mắt nhìn thấy chứ?”
“Có, đảm bảo!”
“Tốt lắm.”
Tít tít. Mạn Nhi trực tiếp tắt điện thoại rồi gọi cho Vương Cẩm để chuẩn bị báo tin vui, nhưng bên kia mãi vẫn không bắt máy.
Vương Cẩm lúc này đang hoảng loạn tìm cách giải thích với Phi Vũ. Sau khi trở về từ bữa tiệc, cô ta còn chưa kịp kể khổ đã bị người của Nam Cung gia bắt và nhốt lại trong một cái hầm tối, đến giờ đã qua nửa ngày còn chưa được ăn cơm! Đói, đói quá, người thì mệt, tay chân không có chút sức lực để di chuyển, cô ta nằm bẹp trong góc mà chờ đợi, hy vọng có người đến đưa cơm cho cô ta.
Mãi đến buổi chiều, khi Vương Cẩm bắt đầu thấy hoa mắt, tay chân run rẩy thì cửa hầm mới mở ra. Một người đàn ông dữ tợn mang theo súng ngắn đi xuống tìm cô, sau đó nói:
“Thiếu gia muốn gặp cô.”
Vương Cẩm nhận ra người này, ông ta là cánh tay phải đắc lực của Phi Vũ!
Cùng lúc đó, Mộc Thuần đang trên xe buýt về nhà thì phát hiện bụng bắt đầu có chút đau. Cô nắm chặt thành ghế phía trước, co cụm người lại mà kêu ra tiếng.
“A! Đau quá…”
Trạng thái của cô khiến người bên cạnh chú ý, lên tiếng hỏi han:
“Cô sao thế? Cô gì ơi?”
Người nọ thử lay lay Mộc Thuần, nhưng cô đã đau đến mức quỳ mọp xuống sàn ôm lấy bụng. Cô thở hổn hển túm lấy tay của người kia, thấp giọng nói:
“L-Làm ơn... đưa… tôi đến bệnh viện…”
Mồ hôi thấm ra trên trán cô, bụng dưới co thắt một cách dữ dội như thể sắp vặn gãy các tế bào bên trong.
Người xung quanh thấy cô bị như thế thì vội vàng hối thúc tài xế:
“Bác tài, dừng xe, dừng xe!”
“Biết rồi biết rồi, chờ tôi một chút!”
Tài xế tấp bừa vào bên vệ đường, có hai vợ chồng tốt bụng đỡ Mộc Thuần xuống rồi bắt taxi để đưa cô tới bệnh viện. Trong suốt quá trình này, cô vẫn luôn cuộn người kêu đau.
Tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào hai bên thái dương của cô, cô sợ hãi nhưng không dám khóc hay nói nhiều, sợ mình mất sức. Tại sao lại đau thế này? Chẳng lẽ con cô xảy ra chuyện gì? Không, làm ơn, cô đã mất Phi Vũ, cô không có gia đình, cô cần đứa trẻ…
Mộc Thuần hoảng hốt được đưa vào trong bệnh viện. Trước khi mất đi ý thức, cô giữ chặt tay y tá, cố gắng nói mật khẩu điện thoại của mình rồi dặn dò:
“T-Thiên Tường…”
Lúc nguy cấp nhất, cô chỉ nhớ được tên của người đàn ông đã năm lần bảy lượt giúp đỡ cô.