Khi Đặng Thiên Tường đưa em gái đến thăm Mộc Thuần thì nhận được tin cô đã xuất viện rồi, sáng nay tự mình rời khỏi.
Ở lại bệnh viện truyền nước biển xong, Mộc Thuần trở về nhà trọ để thu dọn quần áo. Cô định bụng sẽ quay lại nơi mình từng sống, nhưng nửa chừng thì nhận được điện thoại từ Tiểu Vy.
“Mộc Thuần của em, chị đang ở đâu vậy?”
“Chị đang ở nhà, xin lỗi, hôm qua còn chưa kịp chúc mừng sinh nhật em.”
“Không sao mà, em đến chỗ chị chơi được không? Em có chuyện muốn nói.”
“Được.”
Đây là người bạn đầu tiên của Mộc Thuần ở nơi đất khách quê người, trước khi rời đi, cô cũng muốn gặp mặt một lần, không ngờ tới cô bé ấy đã gọi cho cô trước.
Đặng Tiểu Vy không cho anh trai đi cùng mà tự mình qua chỗ Mộc Thuần với lý do con gái với nhau dễ nói chuyện hơn, khi cô nàng đến nơi, thấy đầy sàn là quần áo thì ngạc nhiên:
“Chị định chuyển đi đâu hả?”
“Chị định về quê thôi.” Mộc Thuần cười cười, cô nghĩ nếu muốn sống cùng đứa trẻ trong bụng thì phải trở lại nhà mình, chứ ở đây cô không đủ điều kiện nuôi nó.
“Thật sao? Em thấy chị sống ở đây cũng tốt lắm mà…” Tiểu Vy ngồi xuống bên cạnh Mộc Thuần.
Mộc Thuần nói nhẹ bâng:
“Lương đủ nuôi mình chị thôi, không đủ nuôi con chị.”
“A…” Tiểu Vy hơi ngại khi nghe cô nói đến chuyện đứa trẻ.
“Không có gì, lớn rồi mà, mang thai không đáng sợ đến vậy đâu.”
“Thật ra em hy vọng chị có thể ở lại đây, dù sao nơi này cũng phát triển hơn ở dưới quê, điều kiện học tập càng không chê được.” Tiểu Vy bắt đầu thuyết phục. “Chị định về nhà đi lặn tiếp hả? Nhưng mà có em bé thì không làm việc nặng nhọc thế được đâu, lại còn nguy hiểm đủ đường.”
Bàn tay đang thu dọn quần áo của Mộc Thuần khựng lại, sau đó thu về đặt bên đùi. Cô cũng chưa từng nghĩ nếu trở về sẽ làm gì tiếp, chỉ muốn đi khỏi nơi này trước, cô hận cái tên đàn ông khốn kiếp kia, không muốn gặp anh ta nữa.
“Em… có hơi nhiều chuyện một chút nhỉ?”
“Không có, em nói đúng, nơi này thật ra cũng rất tốt.”
Nhưng có người mà cô không muốn gặp mặt, Mộc Thuần thở dài một hơi.
Đặng Tiểu Vy lè lưỡi:
“Bây giờ lương chị không thấp mà, em cũng có thể làm mẹ đỡ đầu của đứa trẻ nữa.”
“Sao em tốt với chị vậy?” Mộc Thuần không hiểu.
“Em không biết. Có những người em quen năm bảy năm, chưa chắc đã hợp tính. Nhưng vừa tiếp xúc với chị không lâu, em lại có cảm tình với chị, chắc là định mệnh đó.”
Đặng Tiểu Vy nói thật lòng, cô nàng rất thích tính cách của Mộc Thuần, đơn thuần giống như tên của chị ấy, mạnh mẽ, biết cố gắng, là mẫu người đáng ngưỡng mộ. Ánh mắt lấp lánh của cô nàng làm Mộc Thuần buồn cười:
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
“Em nói yêu chị thì chị có chấp nhận không?” Đặng Tiểu Vy giả vờ ngượng ngùng.
“Được rồi, được rồi, đừng làm chị sợ. Chị sẽ suy nghĩ thêm về chuyện về quê.”
Mộc Thuần bật cười, không thu dọn hành lý nữa mà ngồi trên giường tâm sự với Đặng Tiểu Vy. Càng nói, cô càng bị thuyết phục. Mặc dù thành phố có chút xô bồ, nhưng điều kiện sống quả thật tốt hơn hẳn so với quê nhà, cô cũng không mong con mình lớn lên lại vất vả.
Nói nửa ngày trời, Đặng Tiểu Vy đề nghị Mộc Thuần chuyển đến sống ở nơi khác ổn định hơn. Mộc Thuần đồng ý, sau đó hai người tiếp tục công việc thu dọn.
Đặng Tiểu Vy phụ trách tìm nhà, Mộc Thuần cảm ơn không kịp.
Sau khi giúp Mộc Thuần chuyển đến một căn trọ khác rộng hơn, Đặng Tiểu Vy gọi điện thoại bảo anh trai đến đón rồi chào tạm biệt.
Nhìn cô gái nhỏ đầy nhiệt tình này xem, quen nhau chưa được quá hai tuần nhưng đã giúp đỡ Mộc Thuần hết mình mà không ngại phiền. Còn người bạn lớn lên cùng cô bây giờ hình như đang sống cùng “chồng hụt” của cô.
Việc mang thai lại còn chịu kích động khiến sức khỏe của Mộc Thuần không được ổn nên phải xin nghỉ tạm hai ngày. Bếp trưởng chờ cô quay lại liền hỏi nguyên do, cô vừa đeo tạp dề lên vừa cười nói:. Bạn có biết trang truyện ++ TRÙMtru yện.C OM ++
“Cháu thấy không khỏe lắm nên đi khám bệnh đó chú.”
“Không khỏe à? Giờ đã ổn chưa?”
“Ổn rồi ạ, nhưng cháu nghĩ mình không làm được lâu nữa, chú xem có thể sửa hợp đồng lại cho cháu không?”
Thấy bếp trưởng mở to mắt nhìn mình, Mộc Thuần nói sự thật:
“Cháu có em bé nên sợ là khoảng thời gian tới khó mà nấu ăn được.”
Trong bếp nhiều loại nguyên liệu có mùi nồng như vậy, đến khi cô ốm nghén thì chết mất. Hơn nữa, người ngoài mà biết cô nôn ọe trong khi nấu ăn thì sao nuốt trôi cơm được đâyi?
Bếp trưởng vô cùng ngạc nhiên:
“Có tin vui rồi? Chúc mừng cháu! Vậy để chú xem sửa lại hợp đồng cho, không cần lo, ở đây chú lớn nhất. Mang thai thì nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút, bảo chồng cháu mua đồ bổ cho mà ăn.”
“Vâng.”
Nghe ông nhắc đến chồng, Mộc Thuần cười có chút mất tự nhiên. Họ còn chưa biết cô là mẹ đơn thân nhỉ? Dù sao sắp tới cô cũng nghỉ việc, không cần giải thích làm gì.
Hai người không chú ý tới bên cạnh có một phụ bếp đang lén lút nghe họ nói chuyện, tuy rằng không nghe được toàn bộ nội dung, nhưng hai chữ “có thai” vẫn lọt vào tai hắn ta. Hắn bĩu môi rồi đi về một góc, rút điện thoại từ trong túi quần ra bấm.
“Mạn Nhi, anh biết lý do hai ngày này cô ta nghỉ việc rồi, là vì mang thai đó.”
Mạn Nhi đứng bật dậy khi nhìn thấy tin nhắn, vội chạy sang phòng làm việc của Vương Cẩm gõ cửa. Vừa được cho vào, cô ta liền báo cáo:
“Chị Cẩm, em có chuyện cần nói!”