"Khụ khụ." Lăng Ngạo Thiên bên trong Trạch Viên, anh ở trêи lầu đứng trước
cửa phòng đưa tay lên gõ vào cửa ba cái "Cốc cốc cốc!" Từ phía bên trong không có câu trả lời, anh nhăn mày lại bảo: "Thần Thần! Chúng ta cần
nói chuyện như một người đàn ông."
Cậu nhóc vẫn chẳng thèm nói lời nào. Lăng Ngạo Thiên không có kiên
nhẫn, anh cầm lấy chìa khóa mở ra lập tức rồi đẩy cửa tiến vào bên
trong.. từng bước chân nhẹ nhàng không quá hung hăng để đe dọa cậu. Lăng Thần cáu giận: "Tự tiện mở cửa, ngài không biết cách lịch sự với người
khác à?" Anh đi tới giường rồi tùy tiện ngồi lên: "Ừ! Thì đã sao?"
Lăng Ngạo Thiên dựa vào cái đầu giường, tay chống lên cằm: "Ta nói
này, con là đang ghi thù ba của mình?" Lăng Thần nhếch môi cười nhạt,
cậu vẻ mặt thờ ơ bảo: "Ngồi lên giường của tôi, bẩn lắm đấy ngài biết
không?"
"Ta ngồi lên giường của con là một vinh hạnh, nhìn xem trêи giường mà lại có miếng vụn của bánh? Con là tự làm bẩn chứ ta không có bẩn." Anh
lấy tay phủi phủi vụn bánh lên tay của mình rồi mở bao ni lông bỏ vào,
bộp bộp phủi cái tay: "Thế sạch rồi đấy."
Cậu nhóc ngồi trêи ghế dựa vào xoay xoay ghế nói: "Vậy ngài muốn gì?
Định tống cổ tôi đi?" Lăng Ngạo Thiên hừ một cái, anh bèn nói: "Ta không phải loại người đó, chúng ta hợp tác đi." Lăng Thần liếc mắt, vẻ mặt có chút tò mò là hợp tác cái gì cơ? Cậu xùy một cái vất vất tay: "Không có hứng thú!"
"Nếu hợp tác, ta sẽ đưa mẹ con về trong vòng năm. Nếu không hợp tác thì con phải chờ thêm năm nữa là năm!" Lăng Ngạo Thiên giọng nói ảm đạm lại dứt khoác, từng chữ từng chữ một lọt vào lỗ tai của cậu.. hai
cái tai nhỏ dựng lên.. hễ nghe đến mommy yêu dấu hai cái tai có phản ứng liền vậy đó: "Hợp tác cái gì, hừ.. chả phải ngài có người đàn bà khác
rồi sao? Lại bảo tôi kêu một tiếng mẹ, cô ta sao mà xứng."
Anh im lặng, cậu cười: "Sao? Ức thay cô ta hả?" Lăng Ngạo Thiên nở nụ cười hài lòng: "Vậy còn con, ức thay vợ ta à?"
Lăng Thần chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt tròn xoe lại
không vui vẻ cho nên chả thèm nhìn anh, nhìn sợ bản thân lại phát điên
lên: "Ai là vợ của ngài? Mommy của tôi chỉ có mình tôi và Tiểu Bảo, ngài với mommy chẳng là gì của nhau." Cậu gõ gõ cái bàn phím, lè cái lưỡi
ra.. hiện thân tiểu quỷ bí ẩn: "Ta nói cô ta với ta chẳng là gì của
nhau, con có tin không? Ta có lí do riêng của ta.. ta không thể nói
con."
" tháng không về nhà, về không lâu là đi tiếp. Ai biết ngài ở ngoài
ăn nằm với ai." Cậu nhóc lẻo mép, chửi đá xéo anh. Lăng Ngạo Thiên nằm
xuống cái giường, anh cầm lấy điện thoại của mình vào album hình ảnh của cô lướt lướt xem hình cô, đôi mắt của anh hòa hoãn đi lại ấm áp: "Vy Vy đẹp như vậy, con nói xem.. nếu ta nằm với người khác là ta chắc chắn bị điên rồi."
"Ngài thật dẻo miệng, gian thương như ngài lời nói không đáng tin!"
Lăng Ngạo Thiên đưa mắt nhìn thân hình nhỏ đang chơi máy tính: "Lời
nói của ta đương nhiên là đáng tin, ta là uy tín nhất đấy!" Lăng Thần
phát ra tiếng chê bai, cậu nhóc đeo tai nghe vào.. đầu chỉ thầm rủa
không thèm nghe ngài nói, mau ra khỏi phòng của tôi đi. Anh cười: "Ha,
ta biết con không có bật nhạc hay gì hết! Giả vờ điếc, tùy ý con thôi.
Xem ra năm sau Vy Vy mới trở về được. Haizz.. ta lại có lòng định đưa
cô ấy về sớm hơn năm."
Lăng Thần cắn cái răng của mình, chân mày nhỏ bé cau lại bước xuống
ghế: "Ngài có phải hay không đang trêu đùa tôi? Mau về đi! Tôi không có
nhường ngài đâu." Lăng Ngạo Thiên nhét điện thoại vào túi quần, anh nằm
lì ra đó: "Có nhường hay không hình như không đến lượt con nói, con phải biết rằng ở Trung Quốc này.. ta làm chủ! Một đứa bé tuổi lại chống
đối ta sao?"
"..." Cậu nhóc lườm một cái không nói chỉ nhìn anh, đôi mắt tức
giận.. Một hồi sau tiếng nói cất lên: "Vậy thì phải xem Lăng Đế có đang
bị gì hay là không đã~
"Con!" Lăng Ngạo Thiên bây giờ hiểu ý cậu, anh cầm cái điện thoại lên chưa kịp gọi điện thì Tống Thành đã gọi đến: "Lăng tổng! Nguồn điện bên Lăng Đế đột nhiên xảy ra hư hỏng! Sẽ bị mất số tiền lớn mẩt thôi!" Cậu
bé quơ tay múa chân cười cười: "Chà.. Lăng Đế chả biết bị cái gì ý nhờ.. còn không mau đi đi mà xem!"
"Lăng Thần!!!!"