Tổng Tài Cuồng Vợ

chương 400: cò tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc Ngôn không chỉ có khôn khéo, hơn nữa còn hết sức hiểu chuyện, có đứa con trai như vậy, người làm mẹ Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên hết sức tự hào.

Nhưng mà cô không thể nói thẳng với con trai Mặc Tây Thần cùng bà chủ Toàn Cơ đi đầu làm gì.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: "Họ đang đi tìm thứ quan trọng nhất của mình." "Thứ quan trọng nhất?" Mặc Ngôn chớp chớp đôi mắt to, tỏ vẻ rất không hiểu, "Đó là thứ gì?"

Ngôn Tiểu Nặc cười: "Mẹ cũng không biết, nhưng mà, mỗi một người đều có thứ hết sức quan trọng đối với mình, mãi mãi không thể quên được."

Mặc Ngôn gật đầu, cái hiểu cái không.

Ngôn Tiểu Nặc hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, đứng dậy đi xuống bếp làm bánh ngọt cho cậu bé.

Zurich.

Phó Cảnh Dao vén vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, ngồi trong phòng thiết kế tiếp tục miệt mài với bản vẽ trên máy tính.

Hai ngày trước tổng giám đốc Cố giao cho cô một đơn đặt hàng, có khách hàng nhờ cô thiết kế phòng tân hôn.

Từ sau khi cô học xong, có được chút danh tiếng, đã đến công ty của tổng giám đốc Cổ làm việc đến giờ, đây là một trong những công ty thiết kế rất có danh tiếng trong giới chuyên môn.

Là một nhà thiết kế mới toanh trong nghề, với thành tích học tập ưu tú của mình cùng kinh nghiệm tiếp xúc với nhà cửa hạng sang mấy năm nay, Phó Cảnh Dao nhanh chóng trở thành thành viên nòng cốt của đội ngũ tiên phong trong công ty thiết kế.

Nhưng mà thiết kế phòng tân hôn... Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng thử thực hiện.

Tôn chỉ trong công việc của Phó Cảnh Dao là, đơn đặt hàng đã vào tay cô, thì bất kể có bao nhiêu khó khăn, cô cũng sẽ tìm mọi cách để hoàn thành, cho đến bây giờ chưa bao giờ cam lòng chịu thất bại, điều này là nhân tố không thể thiếu cho thành công của cô ngày hôm nay.

Bất kể thiết kế nhà cửa kiểu gì, cô đều phải biết trước nhu cầu và ý tưởng của khách hàng. Nhưng mà tổng giám đốc Cổ lại không đưa thông tin khách hàng cho cô.

Phòng tân hôn cũng không phải hạng mục có thể làm cẩu thả thế nào cũng được, Phó Cảnh Dao cảm thấy cô cần phải hẹn gặp khách hàng này.

Nhưng mà khách hàng ngay cả một số điện thoại cũng không lưu lại, đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Dao gặp chuyện bất bình thường như vậy.

Cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm tổng giám đốc

Cố.

Biết được suy nghĩ của Phó Cảnh Dao, Cổ Đình Thâm cười một tiếng, đưa địa chỉ cho cô, "Đây là nơi ở của người khách hàng kia tại Zurich, cô có thể đến đó. "Cám ơn." Phó Cảnh Dao nhận lấy tờ địa chỉ, dựa theo địa chỉ trong hướng dẫn đi đến.

Cái gọi là nơi ở tại Zurich kia, là một hòn đảo nhỏ nằm giữa hồ.

Phải biết rằng, đất bên hồ Zurich phải dùng từ tấc đất tấc vàng để hình dung, căn bản không nói quá lời, nhưng người này có thể xây dựng một tòa nhà trên hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, xem ra là một người khách có thân phận vô cùng cao quý.

Trong lòng Phó Cảnh Dao suy nghĩ, người này thân phận cực cao, vậy đối yêu cầu với mình chắc chắn không thể thấp, đơn hàng này, cô phải dùng một trăm hai mươi phần trăm sức lực tinh thần để đối phó, không thể qua loa dù chỉ một chút. "Cô Phó, đến bờ rồi." Người đưa cô đến nói với cô.

Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng một câu: "Cảm ơn." Trả tiền, sau đó lên bờ.

Ở bến tàu tiếp đã có người chờ sẵn đón cô, "Là cô Phó phải không a?" "Là tôi." Phó Cảnh Dao cười yếu ớt trả lời. "Mời cô đi theo tôi."

Phó Cảnh Dao gật đầu, nối gót đi theo người hầu.

Dọc trên đường đi cô ngắm nhìn cảnh quan nước trong núi biếc, khoảng khoát vô tận, Phó Cảnh Dao đã từng xem qua vài cảnh thiết kế hùng vĩ như vậy, thật lòng cảm thấy người đã thiết kế nên vườn cảnh này không chỉ là tài giỏi tầm thường.

Cô không nhịn được hỏi: "Xin hỏi thiết kế vườn cảnh này là tác phẩm của ai vậy?" Trong nụ cười của người không giấu vẻ tự hào: "Chính là chủ nhân của chúng tôi."

Phó Cảnh Dao hơi kinh ngạc, "Nếu chủ nhân của các vị tài giỏi như vậy, vì sao còn phải tìm người khác thiết kế phòng tân hôn?" "Suy nghĩ chủ nhân thế nào, người dưới chúng tôi làm sao biết được." Biểu cảm của người hầu phục hồi vẻ cung kính như cũ.

Phó Cảnh Dao nhàn nhạt cười, không nói thêm gì nữa, đi theo người hầu

Vào trong nhà, thấy cũng không khác lắm so với những ngôi biệt thự kiểu truyền thống sang trọng khác, đều có suối phun, hồ nước, ở giữa là một con đường nhỏ dẫn đến tiền sảnh.

Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng bước lên, nhưng cảm nhận được sự ấm áp truyền lên từ lòng bàn chân.

Cô nhận thấy đó là noãn ngọc xếp ngay hàng thẳng lối, là noãn ngọc Lam Điền, vô cùng quý giá.

Cho dù cô đã gặp rất nhiều người giàu có, cô cũng rất kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ, chủ nhân nơi này thật sự rất biết hưởng thụ sự giàu có của mình.

Từ trên con đường lát ngọc, cô bước vào tiền sảnh.

Tiền sảnh là mang phong cách Địa Trung Hải tiêu chuẩn, mát mẻ dễ chịu song cũng rất ưu nhã, nhưng cũng không có sáng tạo gì lắm.

Xem ra vị kia chủ nhân cũng không định gặp cô ở tiền sảnh.

Người hầu lại đưa Phó Cảnh Dao đi vòng vèo một hồi, xuyên qua rất nhiều căn phòng, cầu thang cùng hành lang, mới đến một khoảnh sân lộ thiên.

Nói là khoảnh sân lộ thiên, thật ra là một sân thượng được bao quanh bằng kính.

Sân thượng rất lớn, hình bán nguyệt, dưới chân cũng lát noãn ngọc Lam Điền, ở một góc nọ chỉ đặt hai chiếc đệm ngồi cùng một chiếc bàn thấp.

Nhưng mà điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là, ở vị trí sân thượng này, là vị trí cao nhất của ngôi nhà trên hồ Zurich, đưa mắt nhìn bao quát chung quanh chỉ có cảm giác choáng ngợp, đầy trong mắt đều nước hồ màu xanh ngọc bích.

Trên sân thượng này, có một chiếc cửa sổ chạm đất đang mở, gió mát thổi vào theo khe hở cửa sổ.

Người hầu nói với cô: "Xin mời cô Phó chờ ở đây một chút, tôi đi thông báo với chủ nhân."

Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng gật đầu, đi đến ngồi trên đệm, nhẹ nhàng ngồi quỳ kiểu Nhật Bản.

Trên hồ, sóng nước lăn tăn, từng vòng sóng chớp động từ gần lan lan ra xa, nước hồ trong vắt phản chiếu màu trời, còn có từng đàn cò tuyết sải cánh vút qua.

Bởi vì cửa sổ đang mở, có một con con cò tuyết mệt mỏi đường dài, đậu lại bên cửa sổ. Con cò tuyết hoàn toàn không sợ người, đôi mắt đen như trân châu vậy nhìn Phó Cảnh Dao.

Gió mơn man, nước xanh biếc, lại có một con cò tuyết, khiến cho trái tim Phó Cảnh Dao nhất thời êm ả hẳn lại, cô dịu dàng mỉm cười như đang chào hỏi con cò tuyết.

Con cò tuyết lại giương cánh ra, phành phạch vỗ cánh bay đi.

Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Cô có thích nơi này không?" Phó Cảnh Dao vội vàng quay đầu, đứng lên, "Là anh sao? Hoàng tử Carter?"

Hoàng tử Carter mặc trang phục thoải mái khi ở nhà, là loại quần áo truyền thống của nước S, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng trước ngực của anh cài một huy hiệu hình tròn tượng trưng cho hoàng gia nước S.

Anh đưa tay ra, hết sức ưu nhã: "Là tôi, mời cô ngồi." Phó Cảnh Dao liền ngồi xuống.

Hoàng tử Carter ngồi đối diện với cô, rót cho cô một ly trà, nói: "Có vẻ như cô rất thích con cò tuyết kia thì phải?" Phó Cảnh Dao cười một tiếng: "Chẳng qua là tò mò thôi." "Tò mò?" Hoàng tử Carter tròn đôi mắt xanh biếc nhìn cô, dáng vẻ rất kinh ngạc.

Phó Cảnh Dao cười nói: "Cò tuyết loài động vật quý hiếm, nhưng nơi này lại có rất nhiều, hơn nữa không có nhiều người ở trong khu vực hồ này, vậy mà bọn chúng lại có dáng vẻ rất quen thuộc với con người, cho nên tôi mới cảm thấy tò mò."

Cô trả lời rõ ràng mạch lạc, tâm tư không quá khép kín giống như ngày thường.

Hoàng tử Carter khẽ gật đầu, chìa tay ra, giống như là ra hiệu, một con cò tuyết liền bay đến, đậu lại trên cánh tay anh.

Phó Cảnh Dao nhìn thấy liền trợn to hai mắt. "Thực không dám giấu giếm, những con cò tuyết này là chủ nhân vốn dĩ của hòn đảo, lúc tôi mua nơi này bọn chúng đã ở đây từ lâu." Hoàng tử Carter thần sắc ôn hòa, "Tôi chiếm chỗ ở của bọn chúng, nhưng không muốn đuổi chúng đi, cũng không cho bất kỳ ai làm tổn hại, lúc rảnh rỗi, lại í ới làm quen với chúng, cho nên cũng coi như là quen thuộc." "Thì ra là như vậy." Phó Cảnh Dao cười nói, "Khó trách bọn chúng căn bản không sợ con người."

Hoàng tử Carter cười nói: "Tôi cũng chỉ làm bạn với chúng mà thôi, chúng muốn bay đi đâu cũng được, mọi nơi đều là nhà của chúng"

Phó Cảnh Dao lại cười nhạt một tiếng, nói: "Hoàng tử thiết kế khung cảnh bên ngoài rất chú tâm, thể hiện tài năng hiếm có của ngài, vì sao không tự mình thiết kế phòng tân hôn của mình chứ?" "Cha và mẹ tuổi tác đã cao, đối với chuyện hôn nhân của tôi cũng ngày càng lo lắng." Hoàng tử Carter bất đắc dĩ cười một tiếng, "Trước khi tôi đến đây, mẹ lại nhắc đến chuyện này, tôi nói muốn chuẩn bị phòng tân hôn xong đã dù sao cũng là nơi ở của hai người, tôi không thể hoàn toàn dựa theo ý muốn của mình mà làm được, cho nên mới suy nghĩ đến việc lấy góc nhìn của người phụ nữ để kết hợp thiết kế." Nhớ đọc truyện trên Truyện.net để ủng hộ team nha!!!

Phó Cảnh Dao hiểu ra, liền nhẹ giọng nói: "Hoàng tử Carter quan tâm chu đáo như vậy, Thái tử phi tương lai chắc chắn là một cô gái vô cùng may mắn."

Hoàng tử Carter Tiểu cười xong, không nhắc đến chuyện Thái tử phi nữa, mà nói: "Đây là trà Hàm Thúy, là đặc sản nước chúng tôi, mời cô Phó nếm thử."

Phó Cảnh Dao cũng không từ chối, nâng chung trà lên nhàn nhạt nhấp một hớp.

Nhất thời cảm giác mùi thơm thanh đạm mà rất có sức lan tỏa, cảm giác mát mẻ dễ dịu thấm vào tận xương túy.

Cô bất giác khen ngợi: "Thật là ngon, cảm ơn hoàng tử Carter." Nói xong, cô đứng dậy, "Ý tưởng của hoàng tử Carter, tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ trở về hoàn thiện bản vẽ, tôi sẽ đưa bản thảo đến cho ngài xem qua"

Hoàng tử Carter cũng đứng lên, gật đầu: "Làm phiền cô Phó."

Anh tự mình đưa Phó Cảnh Dao ra tiền sản, người hầu mang ra một vật đã chuẩn bị từ trước đến.

Hoàng tử Carter nói: "Cô Phó đã vất cả rồi, vừa rồi thấy cô rất thích trà Hàm Thủy, vậy xin hãy nhận hộp trà Hàm Thủy này thay cho lòng biết ơn của tôi" Phó Cảnh Dao hơi ngẩn ra, nhưng cũng không từ chối, nở nụ cười tự nhiên hào phóng: "Cảm ơn thành ý của hoàng tử Carter, tôi sẽ không phụ lòng ngài." Nụ cười của Hoàng tử Carter thật đậm, quay sang nói với người hầu: "Đưa cô Phó trở về đàng hoàng." Phó Cảnh Dao được người hầu dẫn đường, bước lên thuyền trở về.

Về đến nhà, cô mở cái bọc đựng hộp kia trà Hàm Thủy ra.

Trong hộp lót một lớp gấm màu vàng rực, một hộp trà bằng sứ Thanh Hoa đặt ngay chính giữa, một mùi thơm mát mẻ sâu xa truyền đến. Phó Cảnh Dao biết, chỉ có núi tuyết ở nước S mới sản sinh ra loại trà Hàm Thủy này, nên nó hết sức quý hiếm và đắt giá, là trà ngon chỉ có thể nhờ duyên mà gặp chứ không thể cứ muốn là được.

Hộp trà bên trong hộp còn chưa mở ra, mùi thơm đã lan tỏa dìu dịu.

Cô mở hộp trà bằng sứ thanh hoa ra, bên trong là rất nhiều lá trà nhỏ, màu lá xanh biếc, từng chiếc lá cong cong được xếp ngay ngắn, hết sức chỉnh tề.

Là trà Hàm Thúy cao cấp, trong lòng Phó Cảnh Dao run lên, không khỏi lộ vẻ xúc động.

Cô ngây ngô nhìn những lá trà kia một lúc thật lâu, sửa sang cái hộp như ban đầu, rồi gửi hộp trà Hàm Thúy này cho ông nội mình, sau đó mở máy vi tính ra tiếp tục bản vẽ thiết kế.

Lúc này, hoàng tử Carter đang ở trong hoa viên sơn trang cho đám cò tuyết ăn.

Trong hoa viên có đường nước từ trong hồ Zurich dẫn đến, bình thường những con cò tuyết đều tụ tập ở chỗ này.

Anh thảnh thơi ngồi cạnh bãi cát, một con cò tuyết còn đậu trên cánh tay, anh chăm chú nghe người hầu báo cáo: "Thưa hoàng tử, cô Phó đã mang hộp trà Hàm Thúy kia gửi cho ông nội"

Trà Hàm Thúy đi đâu về đâu, luôn luôn mang theo chủ ý của hoàng tử Carter.

Người hầu đi theo hoàng tử Carter nhiều năm như vậy, đối với ý tứ của hoàng tử Carter, vẫn có thể đoán được một chút, vì vậy khi trả lời lại càng dè đặt.

Nhưng Hoàng tử Carter cũng không có bất kỳ biểu hiện gì tỏ vẻ không vui, chỉ chăm chú vuốt ve bộ lông trắng muốt của con cò tuyết kia, nói: "Có vật quý mang về biểu cho người lớn, đây là chuyện rất bình thường.

Người hầu thở phào nhẹ nhõm, hoàng tử không nổi giận là được. "Đi chuẩn bị buổi họp đi." Hoàng tử Carter lạnh nhạt nói, "Chuyện phòng tân hôn, các anh phải dốc hết sức phối hợp với Phó Cảnh Dao, không được làm khó cô ấy, biết không?" "Vâng, hoàng tử yên tâm, tuyệt sẽ không có ai làm khó cô Phó." Người hầu vừa nói, đi đứng sang một bên nhấn mạnh.

Hoàng tử Carter nhìn nước hồ xanh biếc trước mắt, khỏe mỗi hơi mỉm cười.

Truyện Chữ Hay