Là Mặc Tây Quyết.
Anh lạnh lùng xông vào, đôi mắt đen lộ rõ vẻ tức giận.
A Thừa gọi một tiếng: "Chú hai?" Chỉ một cầu “chú hai” đã kích thích Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết bắt được tay của Ngôn Tiểu Nặc, lạnh giọng hỏi: "Em đồng ý cưới anh trai của anh?" "Em không đồng ý thì còn phải làm thế nào đây?" Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào A Thừa: "Đây là con trai của chúng ta!" Mặc Tây Quyết không nói thành lời, buông lỏng tay Ngôn Tiểu Nặc ra.
Cửa bị mở ra, Mặc Tây Thần đi vào.
"A Thừa” Mặc Tây Thần đi thẳng tới mép giường, ôm cậu bé lên: "Đi ngủ cùng ba." “Bỏ con trai em ra!" Mặc Tây Quyết lạnh giọng hét, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Mặc Tây Thần.
A Thừa không biết làm sao nhìn hai người đàn ông, mếu máo cái miệng nhỏ, dường như muốn khóc.
Ngôn Tiểu Nặc bận lập tức đến bế A Thừa, nhẹ nhàng dỗ dành: "Cục cưng, đừng khóc." "Nó là cục cưng của em, còn anh thì sao?" Giọng nói của Mặc Tây Quyết ngập tràn sự không cam lòng và tức giận: “Vậy anh là cái gì!" Mặc Tây Thần mau chóng đem bế A Thừa đang sợ hãi đi, anh ta nói: "Anh không cần cướp con trai em, việc đã đến nước này, chi bằng nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thể nào đi”
Nói xong, anh ta khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đang đối mặt.
"Mặc Tây Quyết, nếu như em còn cách khác, sao em có thể chọn con đường này chứ?" Ngôn Tiểu Nặc khóc lên: "Lúc đầu bọn họ nói con trai đã chết, em cũng tin” Anh không thể nghe được nữa, ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng.
Anh dùng lực mạnh, giống như muốn áp sát Ngôn Tiểu Nặc vào trong ngực, vậy thì Ngôn Tiểu Nặc cũng không cần phải cưới anh trai anh nữa.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt hông của anh, sau này cô cũng không có tư cách ôm anh như vậy nữa.
"Mặc Tây Quyết, tại sao trời cao lại đối xử với chúng ta như vậy?” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm lên tiếng: "Em nên làm gì, nên làm thế nào đây?" "Đừng sợ, anh sẽ không để em lấy anh trai đâu." Mặc Tây Quyết giúp cô lau khô nước mắt: "Chúng ta cùng đến xem con trai." Con trai của anh đã bị dọa sợ hãi.
Cho tới lúc Mặc Tây Quyết muốn đưa tay ôm lấy cậu bé, nó cũng trốn sau lưng Mặc Tây Thần.
Mặc Tây Thần nhẹ nhàng dỗ A Thừa: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu." A Thừa còn có chút do dự, nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhẹ nhàng với A Thừa.
A Thừa không do dự nữa, đi về phía Mặc Tây Quyết, gọi: "Chú hai."
Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: "A Thừa, đây là ba của con, không phải chú hai."
"Ba?"
A Thừa mơ màng, nhìn Mặc Tây Thần đang trầm lặng, lại nhìn sang Mặc Tây Quyết, cuối cùng hỏi Ngôn Tiểu Nặc: "Con có thể có hai người ba sao?"
Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ.
Mặc Tây Quyết nói với cậu bé: "Ba của ngươi chỉ có một thôi, chính là ba."
"Nhưng chính chú đã nói, chú là chú hai của con?"A Thừa nghiêng cái đầu nhỏ: "Chú lừa con?" Mặc Tây Quyết ho khan một tiếng: "Ba có nỗi khổ riêng." A Thừa rất mơ hồ.
Ngôn Tiểu Nặc kiên nhẫn giải thích cho A Thừa: "Ba không cố ý đâu, A Thừa tha thứ cho ba có được không?” “Được ạ!"A Thừa hết sức nghe lời Ngôn Tiểu
Nặc.
Mặc Tây Quyết thầm thở phào nhẹ nhõm, giao A Thừa cho Ngôn Tiểu Nặc: "Đi cùng mẹ ngủ đi.
A Thừa đã sớm mệt mỏi, gật đầu một cái, nằm ở vai Ngôn Tiểu Nặc mơ màng buồn ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc mau chóng bế lấy A Thừa.
A Thừa nằm, kéo tay của Ngôn Tiểu Nặc: "Mẹ, chú hai thật sự là ba con sao?"
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng vuốt trán của A Thừa, nói: "Đúng vậy, ba là ba ruột của con."
Dừng một chút, cô lại hỏi: "A Thừa không thích ba sao?" phải đứa trẻ mồ côi"
"Sau này, ba mẹ sẽ không rời bỏ A Thừa." Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đau đớn trong lòng, dịu dàng nói: "Mau đi ngủ thôi."
Mặc Tây Quyết không biết đang thương lượng điều gì với Mặc Tây Thần.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đầu giường chờ anh trở lại, nhưng đợi rất lâu, cô đã ngủ rồi, Mặc Tây Quyết vẫn chưa trở về.
Trong bóng tối, cô cảm giác có người đang ôm lấy A Thừa.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức mở mắt, thì ra là Mặc Tây Quyết.
"Anh ôm A Thừa làm gì?"Ngôn Tiểu Nặc xoa mắt, buồn ngủ hỏi.
Mặc Tây Quyết bế A Thừa sang phòng ngủ nhỏ bên cạnh.
Anh cởi áo khoác, nằm lên giường của Ngôn Tiểu Nặc, hừ lạnh một tiếng: "Vị trí của anh, không ai có thể chiếm lấy" Dáng vẻ rất bá đạo, cô dường như nhìn thấy Mặc Tây Quyết của trước kia.
Trong lòng xuất hiện hàng trăm cảm xúc, suýt chút nữa nước mắt rơi xuống.
Mặc Tây Quyết mau chóng ôm cô vào trong lòng: "Đừng khóc."
"Cuối cùng anh cũng chịu ở lại rồi?'Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy anh: "Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới nữa."
"Em sắp lấy người khác, sao anh có thể không xuất hiện?"Mặc Tây Quyết trở mình, mắt nhìn xuống mắt của cô, trong lòng dâng lên sự đau khổ.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy giờ khắc này thật sự vô cùng quý giá: "Anh trách em sao?"
"Trách." Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: "Nhưng anh lại càng trách bản thân mình, đến người phụ nữ và con của mình cũng không thể đưa đi"
Ngôn Tiểu Nặc đau xót: "Nhưng em lại cảm thấy, có thể lại được nhìn thấy anh và A Thừa, trong lòng em rất vui.
Có lẽ là bởi vì, em mất đi hai người quá lâu, dù là bây giờ mọi chuyện không như chúng ta mong muốn, em cũng cảm thấy rất vui."
Mặc Tây Quyết thở dài: "Ngôn Tiểu Nặc, anh đã từng nói, anh sẽ cho em một mái nhà, anh nhất định sẽ làm được" Cô nhắm hai mắt lại, có những lời này
của anh, cô đã rất an lòng...
Đêm dài đằng đẵng, con đường phía trước không biết sẽ như thế nào, nhưng Ngôn Tiểu Nặc biết, tất cả những gì cô đã từng mất đi bây giờ đều đã trở lại
bên cạnh mình.
Trong bóng tối, anh lưu luyến không ngừng khỏi cơ thể cô, anh đạn chặt từng ngón tay cô, làm cô không cách nào chạy thoát.
Khi kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc nói: "Anh muốn tắm không?”
"Không muốn."
Giọng nói của Mặc Tây Quyết càng dịu dàng: "Không còn sớm nữa, em mau ngủ đi." Giấc ngủ này rất ngon, cho đến khi mặt trời lên cao Ngôn Tiểu Nặc mới tỉnh lại.
Còn Mặc Tây Quyết cùng A Thừa đã sớm thức dậy rửa mặt xong, anh đang dạy A Thừa học bài.
Ngôn Tiểu Nặc nằm ở đầu giường, cảnh tượng này làm cô cảm thấy rất an tâm.
A Thừa rất thông minh, thấy Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại, vẫn chạy đến trước giường Ngôn Tiểu Nặc, nhìn cô: "Mẹ tỉnh rồi sao? Còn mệt hay không? Có muốn ngủ nữa không?” Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới ý thức được mình dưới chăn vẫn đang trần truồng.
Nhưng con trai cô nói gì vậy nhỉ? Cô chỉ đành cười nói: "Mẹ không mệt, A Thừa làm sao thức dậy sớm như vậy a?”
"Ba dậy sớm nhất."
A Thừa quay đầu hướng về phía Mặc Tây Quyết ngọt ngào cười: "Ba nói mẹ mệt, bảo con đừng đánh thức mẹ."
Quả nhiên là Mặc Tây Quyết, lại nói cho con trai những thứ này.
"A Thừa, đi làm bài tập vừa nãy đi" Mặc Tây Quyết nói.
"Được." A Thừa rất khéo léo, lập tức đi làm bài tập.
Mặc Tây Quyết đóng cửa lại, nhìn Ngôn Tiểu Nặc, trong mắt lộ ra nụ cười hài hước: "Vẫn chưa chịu dậy? Muốn anh giúp một tay sao?" Ngôn Tiểu Nặc cầm
áo ngủ mặc vào, định thức dậy.
Mới vừa động đậy thân thể, cả người truyền tới cảm giác đau nhức, đau đến nỗi cô rên lên một tiếng.
Mặc Tây Quyết đỡ cô, ân cần hỏi: "Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?”" Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng mặt, sẵng giọng: "Còn không phải là anh sao." Mặc Tây
Quyết lập tức hiếu ra, năm rồi hai người chưa ở cạnh nhau, tối hôm qua anh thực sự rất buông thả.
Điều này cũng chứng mình, trong lòng cô ngoại trừ anh, cũng không có người đàn ông nào khác.
Mặc Tây Quyết hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó giúp cô mặc quần áo tử tế.
Đến khi Ngôn Tiểu Nặc rửa mặt xong, anh mới nói: "Anh đi ra ngoài, có chuyện cần làm." "Bây giờ là ban ngày." Ngôn Tiểu Nặc hơi lo lắng: "Có thế sẽ có
người gặp được anh?" "Anh trai đã sắp xếp xong.'Mặc Tây Quyết nói: 'Những ngày qua anh cũng không trở lại, em cứ để mọi chuyện như trước là được."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Vậy lúc nào anh sẽ trở lại?" "Năm năm anh chưa từng trở lại, muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho bọn họ." Mặc Tây Quyết đích thanh âm lạnh lùng.
Ngôn Tiểu Nặc cũng chưa biết năm nay Mặc Tây Quyết đã xảy ra chuyện gì.
Lần trước cô hỏi, phản ứng của anh làm cô đến bây giờ cũng vẫn còn sợ hãi.
Ngôn Tiểu Nặc giúp Mặc Tây Quyết chỉnh lại cổ áo, lo lắng nói: "Vậy còn A Thừa?" "Em yên tâm, anh đã nói với nó, đừng nói lung tung." Mặc Tây Quyết
hôn lên trán Ngôn Tiểu Nặc nói: "Em không biết con trai chúng ta thông minh thế nào, anh không cần nhắc nhở nhiều, nó cũng đã tự hiểu" Giọng nói của anh tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng vui sướng khi được làm ba.
Ngôn Tiểu Nặc cười: "Nó rất giống anh." Mặc Tây Quyết gật đầu, ôm Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ giọng nói: "Chờ anh trở lại, anh nhất định sẽ mau chóng trở lại.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu thật mạnh.
Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng không chờ đợi quá lâu, dứt khoát rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc chỉnh lại cửa sổ, tới xem A Thừa học.
“Ba đâu rồi ạ?” A Thừa đã làm xong bài tập, đi khắp nơi tìm Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc hôn con trai, cười nói: "Ba ra ngoài làm việc, A Thừa, đừng nói cho ai là ba đã tới, có biết không?”
Khuôn mặt nhỏ của A Thừa đầy trịnh trọng cùng kiên định: "Mẹ yên tâm, A Thừa biết, A Thừa đã đồng ý với ba”
"Ngoan lắm." Ngôn Tiểu Nặc lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của A Thừa.
Lúc này, quản gia Lisa tới gõ cửa: "Cô Ngôn, cậu chủ nhỏ phải đi học rồi" Ngôn Tiểu Nặc gật đầu một cái, dắt tay A Thừa đưa cậu bé đến phòng học.
Là lớp học toán.
Trước đó A Thừa đã được Mặc Tây Quyết dạy, lúc nghe giảng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Nhưng ba đã nói cho cậu nhóc, không thể để lộ dấu vết.
A Thừa giả vờ như mình nghe không hiểu, nhưng lúc thầy giáo lặp lại lần nữa, cậu bé đã sáng tỏ thông suốt.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ yên tâm.
Theo lời Mặc Tây Quyết, A Thừa thật sự rất thông minh.
Không chỉ không để lộ ra dấu vết, còn tỏ ra dáng vẻ tiến bộ rất nhanh.
Nếu như không phải cô biết chuyện trước, cũng sẽ bị A Thừa đánh lạc hướng.
Hôm nay tâm trạng của Mặc Lăng Thiên đều đặt vào hôn lễ của cô và Mặc Tây Thần, cũng ít chú ý đến A Thừa.
Sau khi cùng A Thừa đi học, quản gia Lisa nói: "Cô Ngôn, mời chuẩn bị một chút tài liệu, tôi sẽ mang tài liệu của cô và cậu chủ đến chỗ đăng kí kết hôn."
Ngôn Tiểu Nặc yên lặng không nói.
Quản gia Lisa lại nói: "Cô Ngôn, bây giờ đã không thể quay đầu lại, cô mau sớm chuẩn bị, ngày mai tôi đến lấy".