Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc bây giờ chỉ lo lắng cho bà chủ Toàn Cơ, thế nên cô thương lượng với Mặc Tây Quyết: “Lúc nào thì cô ấy sẽ tới chỗ của Adele?”
"Đợi con bé tỉnh lại rồi nói.” Trong đôi mắt của Mặc Tây Quyết mang một chút thờ ơ, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì.
Nếu như đi đến chăm sóc bà chủ Toàn Cơ thì ước tính không gặp anh mấy ngày, không biết người đàn ông trước mặt này có nổi giận không thì cô không đảm bảo.
Không biết trong lòng anh đang phiền muộn như thế nào, cho nên cô không nhẫn tâm được.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy cổ tay anh. Hôm đó cô đã nói sẽ tìm bác sĩ tới khám tay cho anh.
Hôm nay vừa mệt vừa muộn rồi, vẫn nên để ngày mai thì hơn.
Hai người trở về phòng ngủ, Ngôn Tiểu Nặc vừa cởi quần áo giúp anh vừa nói: “Ngày mai đi làm muộn một chút, có được không?”
Ngữ khí của cô dịu dàng, mang theo một chút chờ mong nữa.
Mặc Tây Quyết nhìn đôi mắt trong vắt như nước của cô, nhưng mà không chế giấu được sự lo lắng trong đó.
Anh ý thức được tâm trạng của mình có chút căng thẳng, cho nên vẻ mặt dịu dàng hơn, đôi mắt trêu đùa: “Ồ? Có phải em có yêu cầu gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ra.
Mặc Tây Quyết không chỉ dùng ánh mắt lưu manh nhìn cô mà bàn tay của anh còn sờ qua sờ lại trên cổ cô khiến cho cô cảm thấy ngứa ngáy.
Cô cần môi, cố gắng chịu đựng cảm giác run rẩy từ da thịt mang tới, cô nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy. Em muốn bác sĩ tới khám tay cho anh mà.”
Ồ?" Động tác của anh không bị gián đoạn bởi lý do của cô, ngược lại anh còn dựa sát vào cô, miệng ngậm lấy vành tai của cô. Khẽ thổi bên tại cô: “Ừm, muốn tay anh khỏi như vậy chắc là nhớ rồi đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc sao có thể chịu đựng được những lời nói đó của anh, cổ và tại cô đỏ bừng hết lên.
"Được rồi, vì cuộc sống hạnh phúc của vợ cho nên sáng mai anh sẽ đi làm muộn một chút. Mặc Tây Quyết hôn lên cổ cô và nói: “Thực ra anh chỉ cần một tay cũng có thể làm cho em...
“Dừng” Ngôn Tiểu Nặc không chịu được nữa, cô vội vàng nói: “Chúng ta đi tắm rồi đi ngủ!”
Mặc Tây Quyết bật cười khi nhìn bộ dạng trốn tránh của cô mà, tâm trạng ở trong lòng cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngày thứ hai, Mặc Tây Quyết vừa mới từ trong mơ tỉnh dậy, còn chưa kịp mở to mắt, ngón tay hơi cử động nhưng mà lại không mò thấy bàn tay dịu dàng bé nhỏ kia đâu. Anh kinh ngạc, vội vàng mở to mắt ra.
Ở bên kia giường là một mảng trống không, không hề có độ ẩm.
Mặc Tây Quyết lật chăn lên, đi dép rồi bước tới phòng tắm.
Mở cửa phòng tắm ra lại đóng vào luôn vì bên trong không có ai.
Anh kéo cửa phòng ngủ ra, hò to: “Ngôn Tiểu Nặc, em ở đâu?”
Người giúp việc từ trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy Mặc Tây Quyết mặc đồ ngủ và đi dép lê ra ngoài. Cậu chủ của bọn họ từ trước tới giờ luôn là người chú ý hình tượng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng lôi thôi, tuy rằng anh như vầy cũng rất đẹp trai.
“Cô nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc không?” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết tựa như có một ngọn lửa bên trong khiến người khác sợ hãi.
Người giúp việc run rẩy nói: “Không, không thấy cô Ngôn ạ.”
“Phế vật! Đi tìm cho tôi!” Mặc Tây Quyết bực tức hét to lên.
Người giúp việc sợ hãi vội chạy xuống dưới tầng tìm người.
Mặc Tây Quyết mở camera ở trong phòng ra xem, cô dậy từ lúc giờ sáng, ăn mặc chỉnh tề, lúc rời đi cũng rất tao nhã không nhanh không chậm.
Giống như cô đi ra ngoài có việc làm.
Mặc Tây Quyết tắt camera đi, xoay người muốn đi ra ngoài tìm Ngôn Tiểu Nặc.
Vừa mới đi ra khỏi cửa phòng khác thì nghe thấy giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc: “Bác sĩ Bùi, ở bên này, ông đi chậm thôi.”
Lông mày của Mặc Tây Quyết lập tức nhăn lại.
Mỗi lần anh về nhà cô cũng không hề nói một câu “đi chậm thôi”. Chỉ là một bác sĩ thôi mà có thể nhận được sự tiếp đón đó sao?
Phải xem xem đó là người nào, có đẹp trai bằng anh không, có nhiều tiền bằng anh không, có quyền có thể bằng anh không, có thương yêu Ngôn Tiểu Nặc bằng anh không.
Mặc Tây Quyết mở mạnh cửa phòng khách ra.
Ngôn Tiểu Nặc và bác sĩ Bùi giật mình, người đàn ông đang đứng ở cửa anh tuấn tinh tế như từ trong tạp trí bước ra. Hừm, nếu như bỏ qua bộ đồ ngủ trên người và đôi dép lê màu xanh kia thì cũng vẫn rất đẹp trai.
Mặc Tây Quyết nheo mắt nhìn bác sĩ Bùi mà Ngôn Tiểu Nặc lễ phép kia.
Hừ, chỉ là một lão già toàn thân mùi thuốc mà thôi.
Bác sĩ Bùi có bộ dạng chính trực, đối mắt của ông ấy đối diện với Mặc Tây Quyết không hề có một chút sợ hãi nào.
“Tổng giám đốc Mặc.” Giọng nói khiêm tốn không tâng bốc tràn đầy năng lượng.
Mặc Tây Quyết hừ lạnh: “Ông là ai?”
“Tôi họ Bùi là một bác sĩ Trung Quốc, chuyên về
Mặc Tây Quyết cắt đứt lời nói của ông ấy, anh lạnh nhạt nói: “Đừng có khoe khoang với tôi, nói trọng điểm chính.
Bùi Lão trừng mắt sững sờ, bản thân mình hành nghề bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông gặp bệnh nhân như này.
Ông dự định nói với bệnh nhân kinh nghiệm của mình, rồi để bệnh nhân yên tâm tiếp nhận điều trị, thế mà lại biến thành khoe khoang.
Ngôn Tiểu Nặc thấy bầu không khí khó xử vội nói với Bùi Lão: “Bùi Lão, ông ngàn vạn lần đừng tức giận, anh ấy là bệnh nhân không tiện cử động, cho nên trong lòng cũng có chút không vui vẻ, ông đừng tính toán với anh ấy.”
Bộ dạng thấp giọng nói chuyện của cô càng khiến Mặc Tây Quyết tức giận.
Người phụ nữ của anh từ lúc nào lại như thế này? Không, từ lúc nào phải như thế này?
Mặc Tây Quyết đút tay vào túi áo, chuẩn bị lấy ra chiếc tai nghe mà bản thân luôn mang theo.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh muốn làm gì cho nên vội đè tay anh lại, cô nói với anh: “Đừng, anh quên là anh đã đồng ý với em sáng nay dậy sớm làm gì sao?”
Mặc Tây Quyết mím môi, đè thấp giọng nói: “Vậy em cũng không được cầu xin ông ta.
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng biết cơn giận của anh từ đâu mà ra rồi, cô gật đầu bổ sung thêm một câu: “Bùi Lão là bạn của bố em, cho nên em mới..."
Lúc này Mặc Tây Quyết mới nhượng bộ.
Cả một đời Bùi Lão đều học y học cổ truyền Trung Quốc để xoa bóp chỉnh hình xương. Tự nhiên ông cũng biết bệnh nhân có tính cách như thế nào cho nên ông cũng không tính toán, bước vào trong.
Mặc Tây Quyết mặc quần áo ngủ ngồi trên ghế sô pha, Bùi Lão bắt đầu làm chuẩn đoán cho anh.
Ngôn Tiểu Nặc không dám làm phiền bọn họ, cô tự mình đi rót trà.
Bùi Lão chuẩn đoán cho Mặc Tây Quyết trong một thời gian dàu, sau đó mới bắt đầu trị liệu cho tay của anh.
Mặc Tây Quyết nhìn cánh tay của mình bị dày vò, anh cắn chặt răng chịu đựng.
Bùi Lão hỏi anh: “Đau không?”
“Ông nói xem?” Mặc Tây Quyết cắn răng nghiến lợi. Nếu như Bùi Lão mà ở trong miệng anh chắc đã bị nghiền thành mấy mảng rồi.
Bùi Lão cũng hừ lạnh: “Đàn ông mà sợ đau.”
Bàn tay đang bưng trà của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, trên trán có mồ hôi. Cô không dám nhìn vẻ mặt của Mặc Tây Quyết.
Trong đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết như có một ngọn lửa tức giận, anh nói: “Lão già, ông đừng có cho rằng... Aaa.”
Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi, gương mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết đau đớn tới mức méo mó.
“Bùi Lão, ông, ông đừng tức giận” Ngôn Tiểu Nặc đặt trà bên cạnh tay ông ta, nói: “Đây là loại hồng trà ngon nhất, là loại mà ông thích uống nhất đó. Ông uống tiêu tan bớt tức giận đi.”
“Ừm, vẫn là Tiểu Nặc hiểu chuyện đáng yêu.” Bùi Lão bưng tách trà lên uống một ngụm.
Dám trêu chọc người phụ nữ của anh.
Mặc Tây Quyết cực kỳ tức giận: “Duy Đức, đuổi lão già này đi cho tôi.”
Ngôn Tiểu Nặc liền ngồi bên cạnh Mặc Tây Quyết, lau mồ hôi trên trán của anh: "Mặc Tây Quyết, không sao mà, rất nhanh sẽ đỡ thôi.”
“Đỡ cái rắm.” Mặt của Mặc Tây