Chỗ ở cô vẫn đang được phong toả nên hiện tại cô vẫn chưa muốn về nhà. Mặc dù hơi ngại nhưng vẫn mặt dày xin anh cho cô ở lại nhà anh đóng ô ít hôm. Anh cũng vì không biết cách từ chối nên cũng đành gật đầu một cách bất lực. Sáng hôm nay anh đi làm tiện thể cô đi cùng anh luôn. Đáng lẽ ra cô đi xe buýt nhưng mà thôi thì mặt dày lần nữa xin anh đi cùng. Anh không muốn nhưng không còn cách nào khác đành gật đầu. Hai người bước vào công ty bị en nờ ánh mắt nhìn. Khi anh vào phòng làm việc rồi, cô cũng vào chỗ của mình rồi thì bị một số đồng nghiệp chạy lại hỏi.
" Hai người sao vậy? Sao hai người lại đi cùng với nhau?"
" Lúc sáng có người nói gặp thấy hai người đi cùng một xe ở dưới bãi đậu xe tôi không tin bây giờ tật mắt chứng kiến nên tôi tin rồi."
" Cô đừng có nói là trùng hợp đấy nhá. Tôi không phải trẻ con ba tuổi không dễ bị lừa đâu."
" Với lại sao mắt cô thâm thế này? Tôi cũng để ý thấy mắt giám đốc thâm như vậy."
" Không phải hai người tối qua ấy ấy chứ?"
" Chẳng lẽ hai người là vợ chồng thật à?"
Giống như mười vạn câu hỏi vì sao cứ xoay quanh đầu cô. Ôi, sao mọi chuyện diễn ra càng phức tạp thế này, biết thế cô lúc sáng không đi xe cùng anh cho rồi, làm bây giờ không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ bây giờ lại bảo tối hôm qua tôi ở lại nhà anh ấy, bắt anh ấy ngồi nghe tôi kể chuyện? Sáng hôm nay tôi xin anh ấy chở tôi đi làm? Cô tin chắc nếu cô mà trả lời như thế này thì còn không biết hiểu lầm tới mức nào nữa đâu. Nếu bây giờ cô im lặng thì họ sẽ cho là cô ngầm đồng ý, ây da đúng là mệt chết cô rồi. Cô còn đang đau đầu không biết trả lời làm sao thì anh đột nhiên đứng phía sau lên tiếng.
" Chẳng phải có cái dự án mấy người làm cũng không xong hay sao? Chả ra môn ra khoai gì hết. Tối hôm qua tôi với thư kí trao đổi với nhau cả đêm hay sao? Các cô các cậu còn đứng đây không chịu đi làm việc?" Mọi người nghe thấy vậy thì dần dần tản ra không nói gì nữa. Nghe lời bào chữa của anh thì có vẻ rất hoàn hảo nhưng hoàn toàn sai lầm toàn là lỗ hổng. Cái gì mà trao đổi suốt đêm, chẳng phải anh với cô ngầm thừa nhận ở chung một chỗ với nhau hai sao? Cộng thêm với việc anh không giải thích vì sao cô lại ngồi xe anh thì càng thêm chắc chắn chuyện này. Nhưng mà dù sao cũng hơn cô không biết giải thích làm sao. Ngay sau đó anh mở một cuộc họp khẩn cấp để sửa lại dự án mới. Cô cũng không biết anh đọc và sửa chúng lúc nào, có lẽ là tối hôm qua trước lúc tới đón cô hoặc là sau khi cô đi ngủ anh mới ngồi sửa. Cô chỉ biết là cô mới đọc qua thôi còn cầm bút sửa lên đó thì chưa hề. Cả cuộc họp một chữ cũng không lọt vào tai cô. Mắt cô cứ lim da lim dim không mở được. Cô bây giờ mới thầm hối hận trong lòng biết trước tối hôm qua đã không thức bắt anh ngồi nghe cô kể chuyện. Trái ngược với cô, anh vẫn rất tỉnh táo nói đâu ra đấy, sửa từng chi tiết nhỏ mà mọi người mắc lỗi. Cô bây giờ không chống đỡ được nữa liền nằm ngục một phát lên bàn mà ngủ. Bây đầu thì cũng không ai để ý, nhưng mà sau này do một số tiếng ngáy " tí tí" của cô mọi người liền đồng loạt liền đưa mắt nhìn về phía cô trong đó có anh. Người bên cạnh thấy như vậy liền lấy tay huých nhẹ một cái nhưng có vẻ cô ngủ rất say sau đó huých mấy cái nữa cô cũng không động đậy gì.
" Giám đốc chắc có lẽ cô ấy làm việc mệt quá nên mới như vậy hay là cứ để cô ấy nghỉ ngơi một lát." Anh bây giờ đã đen sầm mặt anh cũng quá rõ công lao của cô lúc tối rồi còn gì bây giờ mà còn để cho cô ngủ yên thì có lẽ anh sẽ không phải là anh.
" Kêu cô ta dậy!."
" Hả?"
" Kêu cô ta dậy nhanh!" Tối nay mà còn hành anh ngồi bên cạnh nghe cô kể chuyện thì anh có lẽ sẽ không nể tình mà bẻ đầu cô luôn đâu. Đúng là lắm mồm.
Người bên cạnh cô bây giờ vừa đánh vừa kêu nhưng mà được một chút liền bị cô vùng lên.
" Cái gì vậy hả, có mỗi việc ngủ cũng không để cho người ta ngủ yên.." hiện tại cô vẫn đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.
" Bộ phận hành chính nhớ rõ tháng này trừ tiền lương của thư kí Dục %." Khi nghe nói đến đây cô mới tỉnh ngủ cô biết là mình vừa phạm sai lầm gì mặc dù rất muốn phản bác nhưng cô lại không dám. Tự nhiên không có làm gì bay mất % lương giữa trời. Hai mươi phần trăm lương đúng là quá ác rồi đấy trừ gì trừ nhiều ghê gớm tháng sau muốn cô bốc đất ăn à. Cô ngồi trong phòng họp mà thể xác đã bay theo hai mươi phần trăm lương của cô về theo chầu trời muốn không cũng không khóc được. Đúng là cái mồm hại cái thân. Anh thì khác nhìn thấy bộ dạng cô như vậy liền hả hê chắc chắn ràng tối về gặp ác mộng cũng không dám chạy ra kể chuyện cho anh nữa đâu. Tự nhiên tâm trạng của anh vui vẻ đến lạ thường. Một bên thì bầu trời đầy mưa đen sấm chớp cứ đánh ầm ầm. Một bên thù trời quang mây tạnh còn thấy một chút nắng mai cộng thêm một sắc cầu vồng.