Không biết kiểu gì chưa được bao lâu mà mẹ cô đã biết hết chuyện rồi. Xong còn chửi cô. Nhưng đúng là cô không có làm gì sai. Hạ Nhi thì không nói gì chỉ ngồi vừa uống sữa rồi xem tivi đến một cái nhìn cũng không nói gì.
Sau đó cách vài ngày, bà phu nhân kia lại tiếp tục tới công ty đúng lúc Hạ Nhi cũng vừa đi học về nên ghé qua công ty chơi. Cô chỉ cuối chào một chút rồi sau đó tiếp tục làm việc. Cô không vì chuyện hôm trước mà kéo gần khoảng cách với mẹ của tổng giám đốc. Bà cũng chỉ nhìn cô một cái rồi thôi. Sau đó cô cũng không để ý nữa nhưng mà hình như bà ấy đi vào phòng của giám đốc không biết nói với nhau chuyện gì nhưng mà thấy bà ấy có vẻ lớn tiếng. Khi hai người đó nói chuyện với nhau xong thì sau đó bà ấy đi tới chỗ Hạ Nhi đang ngồi đưa cho Hạ Nhi một hộp kẹo rồi hai người đó nói gì gì với nhau cô không rõ, nói xong thì bà ấy đi về. Sau đó cô có hỏi Hạ Nhi nhưng Hạ Nhi lại không nói gì. Trước khi đi bà ấy còn liếc nhìn cô một cái làm cô chột dạ theo mặc dù cô không có làm gì sai. Cô mặc dù rất tò mò muốn biết rốt cuộc thì bà ấy nói cái gì mà tỏ ra thần thần bí bí như vậy nhưng cô sợ rằng có khi biết nhiều quá thì người chịu thiệt chỉ có mình. Nên là chỉ dừng lại ở mức độ tò mò thôi không nên biết vẫn là tốt hơn.
Tối hôm đó cô trở chung cư thì dưới cửa chung cư gặp một người đàn ông mặt cúi gầm xuống đất, đội một chiếc mũ quá mắt. Cô không để ý quá nhiều cho tới khi thấy trên tay anh ta một ít máu. Nhưng cô cũng chỉ nghĩ rằng là do bị thương nên chảy máu. Cho tới khi nghe thấy tiếng ồn ào ở tầng dãy nhà ở của cô. Chính xác là họ tập trung rất đông trước cửa nhà cô. Tim cô đột nhiên run nhẹ lên một cái không phải là mẹ bà ấy xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ. Hạ Nhi cũng run rẩy đứng sau cô. Cô bồng Hạ Nhi lên tiến lại chỗ đám đông kia. Luôn tự trấn tĩnh bản thân không có chuyện gì nhưng lúc lại gần bản thân cô dừng như cũng giống như bị sét đánh. Tâm cô hoảng loạn vừa sợ vừa lấy tay che mắt Hạ Nhi. Mẹ cô bà ấy không xảy ra chuyện gì nhưng mà bà cô nhà bên cạnh bị giết chết rồi. Còn nữa bị chết rất thảm. Trên tay đầy vết cắt chi chít, trước ngược còn có một chiếc dao cắm trên còn chưa rút ra. Quần áo xộc xệch. Cái tư thế chết cũng thật sự rất thảm.
Nhìn thấy cô và Hạ Nhi mẹ cô liền một mạch kéo tay cô đi vào nhà khoá cửa lại. Cô dường như cũng chưa hoàn hồn. Giống như rằng mọi thứ cô vừa chứng kiến chỉ một giấc mơ. Cô từng đọc rất nhiều vụ án liên quan tới giết người nhưng không ngờ rằng bản thân mình lại có thể thấy một vụ án mạng thảm không thể thảm hơn như vậy. Cô cứ ngồi đơ một chỗ, còn Hạ Nhi không biết đã được mẹ cô đưa vào phòng từ lúc nào.
" Con lúc nãy có thấy ai khả nghi không? Trời ơi đúng là dã man thật sự. Không biết vì sao bà ấy lại bị như vậy, không biết lại gây thù oán với ai rồi. Bà ấy có vẻ rất hiền lành tại sao lại..." Mẹ cô vừa nói vừa thở dài.
" Con bà ấy biết tin này chưa?"
" Có lẽ đang trên đường về lúc nãy điện cảnh sát xong liền điện cho con bà ấy rồi. Đúng là không có nhân tính con người với nhau mà tại sao lại ra tay dã man như vậy." Mẹ cô vừa dứt lời thì bên ngoài liền có tiếng ồn ào của cảnh sát. Cô mặc dù không muốn ra ngoài nhưng mà vì cái tính tò mò nên cuối cùng vẫn ra. Cô một lần nữa nhìn rõ tất cả cận cảnh hiện trường vụ án. Trong lòng cô một lần nữa chấn động, kinh hãi. Không biết người ra tay này rốt cuộc có bao nhiêu độc ác. Trong đầu cô đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh người đàn ông cô gặp dưới cửa chung cư. Trong lòng cô đột nhiên dấy lên một nỗi sợ hãi. Cô biết bí mật này có phải rằng anh ta sẽ tìm đến cô để diệt khẩu hay không? Cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào nếu đây không phải hiện trường vụ án chắc chắn cô đã khụya xuống từ lâu rồi. Đột nhiên điện thoại cô reo lên, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là không phải ông ta tìm được số cô rồi đấy chứ. Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều những lời thoại chuẩn bị nói. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi điện tới bản thân cô vô thức thở nhẹ nhõm. Là anh- giám đốc của cô.
" Alo? Có việc gì hả giám đốc?"
" Tôi nghe nói chỗ cô xảy ra một vụ giết người, cô không có sao đấy chứ." Cô vừa nghe điện thoại vừa đi về nhà trở lại phòng. Trong lòng cô vốn dĩ đã bình thường hơn rất nhiều nhưng khi anh hỏi cô có sao không, cô biết đây chỉ là một câu hỏi thăm bình thường cũng không biết vì sao mà nước mắt cô chực trào ra. Đối với anh cô luôn như một người không có xương sống mà tựa vào anh. Muốn anh che chở vô điều kiện.
" Giám đốc, tôi phải làm gì đây? Tôi lúc nãy đụng mặt với kẻ sát nhân." Cô vừa nói xong lại phát hiện ra bên kia trầm tư hơn hẳn, còn có một tiếng thở rất lạnh.
" Cô gặp anh ta ở đâu?"
" Lúc tôi đi làm về, chính là lúc ấy tôi gặp anh ta. Cả tay anh ta dính máu nhưng lúc đấy tôi không để nhiều chỉ nghĩ rằng chắc là bị thương ở đâu đó. Nhưng khi lên tới nhà gặp cảnh tượng kia. Tôi mới biết tôi chết chắc rồi, có phải anh ta sẽ quay lại tìm tôi tính sổ không?"
" Chưa chắc nhưng có thể anh ta sẽ lại quay lại giết cô để biệt đầu mối đấy!"
" Giám đốc, anh đừng có hù tôi nữa được không?"
" Haha, không sao đâu cô đừng có lo. Cô đang ở nhà à? Có muốn ăn gì không? Chút nữa tôi qua đón cô cùng. Hạ Nhi."
" Được rồi, chút nữa anh tới nhớ gọi tôi."
" Vẫn là tôi nên tới chào hỏi mẹ cô trước đã." Anh nói xong liền tắt máy. Khả năng kẻ sát nhân kia quay lại là rất ít nhưng mà cũng không thể ngoại trừ khả năng anh ta quay lại. Bảo vệ cô vẫn là hơn.