Sau khi sự tình ngàn cân treo sợi tóc ở thang máy thì cô không dám để bản thân mình bị anh mê hoặc nữa. Cô làm việc rất chăm chỉ, rất cố gắng chỉ là nếu ai đó nhờ cô đưa tài liệu gì đó vào cho anh thì cô sẽ một mực từ chối.
" Các cô cứ tự mình đưa vào cho giám đốc đi, tôi là người bên cạnh giám đốc nên biết rất rõ nhiều lần anh ấy muốn gần gũi với nhân viên hơn nhưng có vẻ ai cũng khá sợ anh ấy." Cô lấy cái thân phận gọi là phu nhân giám đốc ra để nói, cô tin chắc rằng mọi người sẽ không nghi ngờ gì hết. Tất cả nhân viên trên dưới công ty cứ nghĩ là anh nói như vậy nên không cần thông qua cô mà trực tiếp đưa vào cho anh, bao gồm tất cả mọi việc lớn nhỏ. Cô không nghĩ đến hậu quả, cô chỉ nghĩ tới cái khả năng làm thế nào để giảm tối thiểu lần gặp anh. Cả ngày hôm đó thì phòng anh cứ nói lượt ra lượt gần như cả trăm lần. Cô ở ngoài này đã cảm thấy gần như không thở nổi chắc anh ở trong thì sắp chết. Còn nguyên nhân người ra vào nhiều như vậy không nói cũng biết. Một người đẹp trai, trầm tĩnh. Bên ngoài lạnh lùng đẹp trai bên trong nhiều thì tiền thì làm gì có ai không thích. Có cơ hội tiếp xúc được anh, lỡ như anh có cảm tình thì làm tình nhân cũng được. Nghĩ đến đây thì tâm trạng cô càng lo lắng bồn chôn. Người vào càng nhiều thì tỉ lệ mất chồng cực cao, như vậy cô làm sao không lo lắng được cơ chứ. Nhưng mà hiện tại cô không muốn vào trong bởi vì một khi vào có thể không còn đường ra.
Sau đó không biết suy nghĩ cái gì mà cô chạy ra cửa hàng tiện lời mua một chiếc micro vào kết nối với loa đứng trước của phòng anh hét lớn.
" Xin chú ý, mọi người ngay lập tức rời khỏi phòng giám đốc ngay lập tức. Xin rời khỏi phòng làm việc của giám đốc ngay lập tức." Cô cứ duy trì như vậy trong năm phút nhưng có vẻ lời cô nói như nước đổ đầu vịt nên mọi người hoàn toàn không nghe thấy cũng hoàn toàn không để ý đến. Cô bây giờ mồi hôi hột chảy dày trên mặt nên cái tình trạng này tiếp diễn, anh có bị người khác cướp đi cũng chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì cô có thể bị anh bóp cổ chết ngay lập tức. Nhưng mà cô không hiểu vì sao anh lại không gọi bảo vệ hoặc lên tiếng. Chỉ cần một lời nói của anh thì không ai dám phản kháng. Cô chen cái thân hình bé nhỏ của mình vào phòng của anh. Đứng giữa một đám người phức tạp kia có rất nhiều mùi nước hoa lẫn lộn tạo nên một cái mùi thật sự phải nói là rất khó ngửi. Cô chen vào nhưng cũng không dám thở mạnh, lỡ như còn chưa vào đến nơi đã chết nghẹt bởi mấy cái mùi hắc ám này thì sao. Vào đến phòng mặc dù rất nhiều người nhưng mà mọi người luôn cách xa anh một khoảng gần mét. Cô vừa vào đến nơi thì giống như kiểu vừa thoát khỏi địa ngục. Kiểu gì xong vụ việc này anh cũng không tha cho cô.
" Mọi người bình tĩnh, nếu có gì cứ việc để ở ngoài bàn làm việc của tôi. Còn nữa xin mời mọi người ra ngoài." Cô vừa dứt lời thì có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô. Mấy người luôn ghét cô thì lên tiếng mở miệng.
" Giám đốc còn chưa lên tiếng, cô lên tiếng cái gì? Chỉ là một thư kí nhỏ bé mà ra oai." Trong công ty nếu ai không thích cô thì ít nhất cũng không làm khó bởi vì dù gì mọi người cũng đang bảo cô là phu nhân giám đốc, đã thế hai người họ từng hôn nhau trước mặt tất cả mọi người, không muốn tin cũng không được.
" Ai nói vậy, bước ra đây nói chuyện với tôi." Cô nói xong câu, một người phụ nữ ăn mặc phải nói là siêu siêu thiếu vải. Ít nhất tới công ty thì phải mặc đồ công sở. Đàng này cô ta mặc một chiếc váy, hở eo, hở lưng, hở gần hết cả vòng một, váy thì ngắn cùn cũn gần hết cả mông. Mắt xanh, mỏ đỏ, tóc vàng. Tóc thì phải nói là xù hơn lông con chó nhà cô mất. Cái này đi bar thì tất nhiên cô sẽ không để ý nhưng mà đây là công ty. Hay là cô ta thật sự xem cái công ty này là cái quán bar luôn rồi? Nếu là người khác cô có thể sẽ nói nhẹ nhàng hơn một chút nhưng mà với cái người đứng trước mặt cô đây thì cô chẳng nể nang gì nữa.
" Vậy để nói cho cô biết. Cô đã thấy người phụ nữ nào để chồng mình như thế này chưa? Cô nghĩ tôi làm cảnh sao"
" Tôi chả biết, cô chắc chắn là vợ của giám đốc." Khi cô ta vừa nói xong câu này thì mọi người bắt đầu xì xào. Cô không biết làm thế nào đưa mắt về phía anh để cầu cứu nhưng một cái liếc mắt anh cũng chẳng thèm. Cô bắt đầu lúng túng, thì bên tai cái giọng nói kia lại vang lên:
" Sao? Tôi nói đúng rồi chứ gì?"
" Ai bảo? Tôi..." Cô còn chưa biết ứng xử như thế nào thì lại nghe thấy anh vang lên.
" Phương Uyển, đừng có hỗn dám nói với chị dâu như vậy à?" Tiếng xì xào một lúc lại càng to hơn? Chị dâu? Cô trợn mắt nhìn anh. Nhưng mà cô gái kia có thân phận gì mà anh lại bảo với cô ta, cô là chị dâu của cô ta.
" Cô ấy là..."
" Em gái tôi." Cô đứng hình, thật sự sốc nặng lần này xong rồi, lòi đuôi rồi mèo rồi. Có khi xong hôm nay cô bị anh thẳng chân đá bay ra khỏi công ty luôn mất.
" Em mang cái thứ gì trên người đấy, nhanh cởi ra nhìn bẩn chết đi được."
" Em cũng chẳng muốn mặc đâu, mẹ bắt em mặc đấy. Mẹ bảo là tới công ty anh là phải nổi bật, thật sự nổi bật, cả đống tóc giả này nữa nóng chết đi được. Cơ mà nếu anh có người hốt rồi thì em cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Em bảo mà anh kiểu gì chẳng có người hốt. Vậy mà mẹ cứ lo anh độc thân suốt đời. Nếu như vậy rồi thì em về đây, chị dâu lần sau gặp lại." Cô bé nói xong liền biến mất tăm mất tích để lại cho cô một loạt dấu chấm hỏi.
" Cầu phiếu, ahihi."