"Người đàn ông đó thật sự là chồng em?"
Bội San hơi lúng túng trước câu hỏi của Đình Hạo Nguyên, nhưng rất nhanh sau cô đã lấy lại được nét mặt bình tĩnh, điềm đạm đáp lời:
"Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi này của anh?"
"Vì anh muốn biết, anh còn muốn biết cả đứa bé trong bụng em có phải là con của anh không?"
Người phụ nữ bất giác nhoẻn miệng cười nhạt, cô đang cảm thấy khó hiểu khi tại sao người đàn ông này đến tận bây giờ vẫn bám theo cô, trông cô thật sự chưa đủ đáng thương sao? Anh chơi đùa bấy nhiêu đó vẫn cảm thấy chưa đủ?
"Đình thiếu gia, tôi chỉ là một trong số muôn vàn lựa chọn của anh, anh chơi chán rồi thì liền cùng người phụ nữ khác làm ấm giường, giờ thì lại chạy tới đây tìm tôi để hỏi mấy câu vô nghĩa đó là có ý gì đây?"
"Anh chỉ muốn biết đứa bé có phải con của anh không thôi, anh vẫn như ngày đầu tiên yêu em, một lòng một dạ với em mà, chuyện anh với cô ta là do anh bị hại, tiểu San à, em tin anh đi được không? Anh thề là anh bị cô ta bỏ thuốc nên mới như thế, anh..."
Nhìn ánh mắt thống khổ của người đàn ông đối diện đang gấp gáp giải thích với mình, mà Bội San chợt cảm thấy nao núng trong lòng.
Đình Hạo Nguyên từ lâu đã đi đến đứng bên cạnh Bội San, ngay lúc này anh rất muốn ôm cô cho thỏa lòng nhung nhớ nhưng lại không dám đưa tay ra mà chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô.
"Nói cho anh biết được không? Có phải chúng ta đã có với nhau một thiên thần bé nhỏ là kết tinh tình yêu của anh và em không tiểu San?"
Hai mắt cô gái bỗng chốc đỏ hoe, cô quay lưng về phía người đàn ông, hờ hững rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh sau đó khẽ đặt lên bụng mình.
Bên trong không phải là một thiên thần đâu, mà có cả hai đứa.
Chúng đang phát triển rất nhanh và sắp ra đời với cô, nếu giờ đây cô nói ra chúng thật sự là con cháu của Đình gia thì người đàn ông ấy có cướp con của cô không? Hay có làm hại đến chúng không đây?
Vừa nghĩ nước mắt người phụ nữ khổ tâm lại lặng lẽ tuôn rơi, cô đang khổ sở với những suy nghĩ trong lòng thì một hơi ấm bất chợt truyền tới, bàn tay đang giữ trên bụng lại có một bàn tay khác áp lên, người đàn ông ấy đã lấy hết can đảm chỉ để ôm cô gái đã từng rất gần gũi với mình, nhưng sao lúc này dù đang ở rất gần nhưng anh lại cảm thấy xa lạ quá...!
"Anh chỉ muốn biết đứa bé ấy có phải là con của anh và em không thôi, anh sẽ không mang nó đi đâu cả, cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của em và chồng em đâu.
Anh muốn được làm tròn bổn phận của một người ba, thấy em vất vả anh đau lòng nhiều lắm..."
Những lời nói của anh, một lần nữa chạm vào đáy lòng lạnh lẽo của cô gái, con tim từ lâu đã bị khóa chặt, nay phút chốc lại dao động và không ngừng thổn thức.
Gương mặt hơi bầu bĩnh vì tăng cân trong quá trình mang thai đang lấm lem nước mắt, cô ngẩng mặt nhìn lên trần nhà không để nước mắt rơi xuống nữa, sau đó lạnh nhạt gỡ tay Đình Hạo Nguyên ra khỏi cơ thể mình, cô quay lại đối diện với người đàn ông đã từng gieo rắc tổn thương vào lòng mình, quyết định nói ra những lời thật lòng.
"Chúng...!thật sự là con của anh."
Nói xong câu nói ấy, Bội San liền bước ngang qua anh, tiến tới chậu hoa Lưu ly tím nhẹ nhàng nâng niu từng cánh hoa mỏng manh.
"Sau khi bỏ đi hai tháng tôi mới biết mình mang song thai, lúc đó hai đứa nhóc đã được tuần vậy mà tôi vẫn không hề nhận ra.
Cũng may lần ngất xỉu đó không ảnh hưởng đến cái thai, sau khi biết bản thân cùng lúc mang thai hai bảo bảo tôi đã vô cùng cẩn thận, trước khi làm gì cũng cân nhắc kỹ càng, ăn uống cũng không kiêng khem bất cứ món gì, nhờ thêm tụi nhóc ở trong cũng hiểu chuyện nên sức khỏe của mẹ lẫn con đều rất tốt.
Anh có thể yên tâm, không cần lo lắng."
Đình Hạo Nguyên hoàn toàn sững sờ trước những thông tin vừa được nhận biết, hóa ra trong suốt năm tháng qua người con gái anh yêu đã phải một mình cùng lúc gồng gánh quá nhiều thứ, còn anh thì vẫn như một thằng ngốc không biết gì, ngày ngày đêm đêm chỉ biết tìm tới bia rượu giải sầu.
Anh không hề xứng đáng với tình cảm của cô, liệu rằng bây giờ anh muốn bù đắp thì có còn cơ hội nữa không?
"Vậy chồng em...!hắn ta có đối xử tốt với em không?"
Lúc này Bội San mới rời mắt khỏi chậu hoa, quay lại đối diện với người đàn ông đang lộ rõ nét mặt thống khổ, lần đầu tiên từ khi gặp lại cô mỉm cười với anh, nhưng là khi nhắc đến một người đàn ông khác.
"Anh ấy đối với tôi cũng giống như anh đối với tôi lúc đầu, khi biết tôi là mẹ đơn thân còn mang trong người giọt máu của người khác không những anh ấy không bỏ rơi mà còn quyết định kết hôn ngay để có thể thuận tiện chăm sóc cho tôi nhiều hơn, Bội Sam cũng rất mến anh ấy."
Đình Hạo Nguyên gật đầu, anh mỉm cười nhưng nước mắt tại sao lại rơi xuống, sợ Bội San nhìn thấy anh liền vội vàng lau đi.
Sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn cô, cong môi cười nhẹ nhàng trong tâm thế thoải mái nhất.
"Vậy anh yên tâm rồi.
À mà anh muốn gặp tiểu Sam một chút có được không? Anh cũng rất nhớ con bé..."
"Hiện giờ thì con bé đi học rồi, hay anh đợi đến cuối tuần rồi hãy quay lại đây."
"Hôm nay là thứ sáu rồi, vậy chủ nhật anh sẽ quay lại, sẵn tiện mua thêm ít quà cho con bé và một số thực phẩm bồi bổ cho em và con, em sẽ đồng ý nhận lấy chứ? Anh chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người ba, muốn bù đắp cho em thôi, anh sẽ nói rõ với chồng em, không để anh ta hiểu lầm em đâu."
Nói đến đây Đình Hạo Nguyên đã đi tới đứng cạnh Bội San, lần nữa nắm tay cô, thành khẩn nói tiếp:
"Tiểu San...!cho anh cơ hội được làm gì đó cho em và con nha?"
Bội San lại lạnh nhạt gỡ tay Đình Hạo Nguyên ra, sau đó lấy bình nước mini bắt đầu tưới hoa.
"Anh ở lại đây lâu rồi, giờ cũng nên ra về tránh để người ngoài dị nghị.
Nếu muốn thì cuối tuần cứ quay lại.
"
"Đương nhiên là anh muốn rồi.
Tiểu San à, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.
Giờ anh đi ngay đây, em nhớ cẩn thận nha nếu có chuyện gì hay thấy không khỏe thì cứ gọi cho anh, anh vẫn dùng số cũ.
À mà chắc em đâu còn giữ số điện thoại của anh làm gì nữa..."
Thanh âm của người đàn ông có phần ngậm ngùi, nhưng rất nhanh sau anh lại mỉm cười rồi lấy trong túi áo ra một chiếc danh thiếp dúi vào tay Bội San.
"Ở trên đó có số điện thoại của anh, nếu cần em cứ gọi, anh sẽ đến ngay lập tức."
Nói xong Đình Hạo Nguyên liền rời khỏi cửa hàng, trước khi lên xe anh còn nhìn về phía cô mỉm cười một cái sau đó mới lên xe rời đi.
Bội San nhìn chiếc danh thiếp trong tay mình mà trong lòng dâng lên nhiều cung bậc cảm xúc khác lạ...!
Tại sao khi đối diện với anh, thấy anh đau khổ, thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh thì cô lại có cảm giác không đành lòng, thậm chí khi thấy nước mắt anh rơi xuống thì tim cô lại bất giác nhói lên...!
Anh nói anh vẫn yêu cô như ngày đầu tiên, anh nói anh bị Trác Lâm bỏ thuốc mới xảy ra chuyện ấy, liệu có đúng như vậy không? Cô có nên tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa không?.