"Hạo Nguyên...!em...em đau quá..."
Người phụ nữ cố gắng thều thào gọi tên người đàn ông đang bên cạnh mình lúc này, nhưng điều khiến Đình Hạo Nguyên giật mình thức giấc lại là vì anh cảm nhận được độ lạnh từ bàn tay của Bội San truyền tới.
Tuy anh ngủ, nhưng vẫn nắm chặt tay cô không buông, nhờ vậy mà anh mới kịp thời tỉnh lại, khi mở mắt ra đập vào mắt anh là khuôn mặt trắng bệch, còn ướt đẫm mồ hôi của người con gái đang chịu đựng từng cơn đau vật vã truyền đến.
"Tiểu San, em sao vậy?"
"Bụng...!bụng em đau quá..."
Một tay cô siết chặt bàn tay của Đình Hạo Nguyên, tay còn lại thì báu chặt vào drap giường, cả thân thể vã đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt thì đang dần mơ hồ đi, chiếc drap giường dưới hạ thân cô gái giờ đây lại bê bết máu tươi, một hình ảnh quá khủng khiếp khiến Đình Hạo Nguyên hoảng hốt, anh ấn ngay chuông thông báo khẩn cấp gần cả chục lần thì mới chịu buông ra.
"Vợ ơi...!em ráng chịu một chút, bác sĩ sẽ vào ngay."
Ngay sau khi nhận được chuông báo, từ bên ngoài phòng trực có hơn năm bác sĩ lẫn y tá đã vôi vàng chạy vào, vừa nhìn thấy tình trạng của Bội San, nữ bác sĩ trưởng khoa liền lên tiếng ngay:
"Sản phụ băng huyết, lập tức chuyển sang phòng cấp cứu.
"
Sau khẩu lệnh của nữ bác sĩ là hai nhân viên y tá chạy ngay ra ngoài kéo giường băng ca đến, Đình Hạo Nguyên nhanh chóng bế cô lên giường rồi đi theo đến phòng cấp cứu.
Anh vẫn nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô gái, ngay lúc này anh lại lặng lẽ rơi nước mắt, chính là những giọt nước mắt sợ hãi và lo lắng.
"Vợ...!em phải bình an, em có chuyện gì là anh sống không nổi đâu đó, em có nghe chưa hả?"
Thấy người đàn ông ấy lại khóc, Bội San chợt cảm thấy đau lòng, cô cố gắng đưa cánh tay còn lại chạm vào gò má của anh, chạm vào giọt nước mắt mặn đắng ấy, dù chẳng biết những gì bản thân sẽ trải qua tiếp theo là gì, chẳng biết cửa sinh hay cửa tử sẽ mở rộng chào đón, nhưng người phụ nữ ấy vẫn cố tạo ra một nụ cười an ủi.
"Đồ ngốc, anh không sống nữa thì ai nuôi con của chúng ta..."
"Anh không quan tâm, thứ anh quan tâm là cả đời này anh cần có em, em phải bình an, biết không?"
Khi câu nói của người đàn ông vừa kết thúc cũng là lúc Bội San được đẩy vào phòng cấp cứu, trong những giây phút cuối cùng, anh vẫn không nỡ rời xa bàn tay của người con gái ấy.
"Anh Đình, phiền anh ở ngoài chờ."
"Tiểu San, em nhất định phải bình an."
Giọng nói vừa ngưng, là cửa phòng cấp cứu khép lại, Đình Hạo Nguyên tựa lưng vào vách tường với khuôn mặt đau xót hơn bao giờ hết.
Mới chỉ vài tiếng trước, anh vừa thoát khỏi ngọn lửa âu lo khi đã chứng kiến Bội San bước vào cánh cửa phẫu thuật, khi niềm vui còn chưa được bao lâu thì giờ đây, một lần nữa anh lại rơi vào hố sâu của sợ hãi.
Người đàn ông ấy, thất thần ngồi bệch xuống nền gạch lạnh lẽo.
Bội Sam nói không sai, hôm nay Đình Hạo Nguyên anh thật sự quá mít ướt, hở tí là khóc, lúc này cũng vậy, anh chẳng thể kiềm chế được nỗi sợ trong lòng mình mà cứ để lệ thủy tuôn rơi, thậm chí anh còn đang dằn vặt chính mình.
Anh cho rằng vì anh ngủ quên mới không nhận ra tình trạng của Bội San sớm hơn, để cô phải chịu đững đau đớn lâu như vậy, anh cảm thấy hổ thẹn với chính mình khi đã từng làm ra chuyện có lỗi với người con gái ấy, cô hi sinh nhiều như thế, vậy mà một người đàn ông như anh lại chẳng thể gánh vác thay cô được chuyện gì.
Thấy cô đau mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn trong bất lực, cái cảm giác ấy đau như ai đó cắm sâu vào tim anh từng nhát dao khiến nó không ngừng kêu gào trong khổ sỡ.
Trong lúc anh đang chìm vào dòng biển đau thương thì lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, một nữ y tá vội vàng ra tới cùng với nét mặt sốt sắng.
"Vợ tôi thế nào rồi?"
"Sản phụ mất máu khá nhiều, hiện tại cần truyền máu gấp, không biết nhóm máu của anh là gì?"
"Máu O, tôi có thể truyền máu cho cô ấy."
"Vậy phiền anh theo tôi làm một số kiểm tra cần thiết."
Nói xong nữ y tá liền nhanh chân rời đi, Đình Hạo Nguyên cũng không dám chậm trễ nửa bước.
Chỉ cần là được làm gì đó cho người con gái mình yêu thì anh đều toàn tâm nguyện ý thực hiện tất cả, dẫu cho có nguy hiểm đến tính mạng thì chắc chắn anh cũng sẽ không màng đến.
Sau khi qua các bước kiểm tra cần thiết, Đình Hạo Nguyên được đưa đi rút máu, quá trình thực hiện diễn ra rất nhanh nên không lâu sau máu của anh đã được tiến hành truyền vào cơ thể của Bội San.
Một lần nữa anh lại quay trở về đứng trước cánh cửa phòng cấp cứu, chưa bao giờ anh cảm thấy việc chờ đợi lại đáng sợ như lúc này.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, người đàn ông ấy vẫn không thể ngừng việc lo lắng bằng cách cứ đi qua đi lại trước cửa phòng.
Cho đến khi một lần nữa cánh cửa được mở ra anh mới dừng bước, sau đó liền nhìn vị bác sĩ vừa ra tới bằng ánh mắt lo âu, tràn đầy hi vọng.
"Vợ tôi sao rồi?"
"Hiện tại thì chúng tôi đã cầm được máu, băng huyết sau sinh là một biến chứng rất nguy hiểm sau khi sinh, có thể gây tử vong nếu không kịp thời điều trị, rất may là sản phụ được đưa vào cấp cứu kịp thời, nếu phát hiện trễ hơn chút nữa thôi thì hậu quả sẽ khó mà lường được."
Ngưng lại vài giây vị bác sĩ lại tiếp lời:
"Nhưng do mất quá nhiều máu nên vẫn cần truyền thêm, mà ở bệnh viện thì hiện tại lại đang hết nhóm máu đó, không biết anh có thể gọi người nhà của cô ấy đến đây một chuyến không?"
"Không cần phiền phức, cứ tiếp tục lấy máu của tôi là được rồi."
"Nhưng mà vừa nãy anh đã rút máu một lần rồi cho nên..."
"Đừng làm mất thời gian, thứ tôi cần là vợ tôi khỏe lại ngay bây giờ.
Các người cứ tiến hành lấy máu của tôi truyền cho cô ấy."
Nói xong, không để cho vị bác sĩ kia nhiều lời nữa mà người đàn ông đã trực tiếp kéo người đi đến phòng rút máu.
Anh ngang nhiên ngồi vào ghế, gác tay sẵn lên vị trí rút máu, sau đó bằng chất giọng quyền lực mà cất tiếng:
"Vợ tôi cần bao nhiêu thì cứ rút bấy nhiêu, có vấn đề gì thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm."
Vị bác sĩ và nữ y tá bốn mắt nhìn nhau, họ dè dặt trước tình huống khó khăn hiện tại.
Mỗi người chỉ được hiến một số lượng máu nhất định, vừa rồi Đình Hạo Nguyên đã rút đủ số lượng, nên lúc này họ thật sự không dám rút thêm nữa.
"Sao còn đứng đó, hay là cần phải làm kiểm tra lại một lần nữa?"
"Không không, chỉ là nếu tiếp tục rút thì cơ thể anh sẽ thiếu máu, quan trọng là nếu cấp trên biết được chúng tôi làm trái với quy định thì sẽ bị xử phạt."
"Vậy nếu vợ tôi có mệnh hệ gì đừng nói là hai người mà cả cái bệnh viện này cũng đừng hòng yên thân.
Đình Hạo Nguyên này không cần thứ gì chỉ cần cô ấy, nếu vì sự chậm trễ của các người mà ảnh hưởng đến sức khỏe của vợ tôi thì hậu quả tự các người gánh lấy."
Trước những lời cảnh báo của Đình Hạo Nguyên thì nữ y tá bên cạnh đã cảm thấy sợ hãi, khi nghe rõ những gì anh nói dường như cô đã nhớ tới gì đó nên liền nép sát vào người bác sĩ, khẽ giọng thì thào:
"Đình...Đình Hạo Nguyên, có phải là Chủ tịch tập đoàn Đình thị, vị tổng tài quyền lực và lãnh khốc trong lời đồn không?"
Đình Hạo Nguyên có thể nghe rõ những gì nữ y tá vừa nói nên anh liền lập tức tiếp lời:
"Không sai.
Biết rõ rồi thì đừng để tôi hết kiên nhẫn, tôi còn phải quay về chăm sóc cho vợ con của mình.".