Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

chương 107: cầu hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở về nhà, vợ heo của Lâm Túc sẽ dùng phương thức hoặc ngủ sofa hoặc ngủ phòng khách ép bức dụ dỗ cô ngủ sớm dậy sớm, động một cái đánh một cái, vì vậy đêm nay không có làm gì hết, chỉ đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm, thành thật ngủ một giấc đến hừng đông.Tối hôm qua ngủ sớm cho nên Lâm Túc thức sớm, mở mắt ra lại phát hiện mình ôm chăn, người nằm bên cạnh đã không còn.Xuống giường rời khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng Diệp Đồng ở ban công truyền tới:"Được, làm phiền Cố lão bản, cụ thể hồi nữa chúng ta trao đổi lại."Hồi nữa, không còn tiếng trò chuyện, lúc này Lâm Túc mới nhẹ nhàng đi tới chỗ Diệp Đồng, Diệp Đồng cúp máy lại nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn qua, mặt mày vui vẻ:"Chào buổi sáng.""Chào." Lâm Túc bước tới vài bước: "Sao hôm nay dậy sớm vậy."Lâm Túc từ phía sau lưng ôm lấy eo Diệp Đồng, Diệp Đồng nhẹ nhàng nhéo cánh tay người kia:"Chị không dằn vặt em, đương nhiên em sẽ thức dậy sớm."Mấy ngày nay phóng túng bản thân tới nửa đêm, hiếm khi ngon giấc, trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt Diệp Đồng hồng hào khoan khoái, Lâm Túc chưa thức cô đã rời giường vì hôm nay chuẩn bị buổi sáng nhân tiện gọi điện cho lão bản tiệm hoa.Lâm Túc siết chặt cánh tay ôm chặt Diệp Đồng, cằm đặt lên vai Diệp Đồng, nhỏ giọng trêu đùa:"Em không thích vậy à?""Thích cũng có mức độ, có hai chữ gọi là tiết chế." Diệp Đồng phản bác."Chị cảm thấy chúng ta đã rất tiết chế rồi." Lâm Túc nói: "Tối qua không có làm."Giọng có chút ấm ức, Diệp Đồng nghe thấy rất muốn đánh người kia.Còn chưa mở miệng phản bác lời Lâm Túc nói, một làn hơi ấm bất chợt phả tới lỗ tai, giọng Lâm Túc có chút khàn khàn khiêu khích người một cách lạ thường."Là em cứ nói em muốn, em còn trách chị.

Em bảo chị nhanh thì nhanh, bảo chị chậm thì chậm, thích tư thế nào thì làm tư thế đó, Đồng bảo, em mặc xong quần áo liền quỵt nợ sao?"Lâm Túc xoay người Diệp Đồng lại, hai người mặt đối mặt mắt đối mắt nhìn đối phương, lần này Diệp Đồng hoàn toàn đỏ mặt, lời này quả thật không chịu nổi, đặc biệt là nhũ danh Đồng bảo hai chữ gọi tới da đầu cô tê dại.Diệp Đồng đỏ mặt chọt chọt lồng ngực người kia:"Chị không cảm thấy sáng sớm thảo luận cái vấn đề này không phù hợp à?""Vậy buổi tối chúng ta thảo luận?""..." Diệp Đồng giơ tay Lâm Túc vén áo ngủ lên cắn một phát.Lâm Túc biết Diệp Đồng da mặt mỏng, không chịu được những ngôn ngữ khiêu khích, cô giơ tay vuốt ve mái tóc dài của Diệp Đồng, vừa cúi đầu cọ lên gò má Diệp Đồng, ôm Diệp Đồng vuốt ve an ủi, hưởng thụ cũng không nói nữa.Tiểu khu Huy Hoàng và Kim Bích rất gần nhau, hai tòa nhà cách nhau mấy trăm mét, chỉ cần ngẩng đầu từ lầu nhìn đến nơi xa xa là có thể nhìn thấy ban công quen thuộc của căn hộ ở tầng , rất sớm thì Lâm Túc đã phát hiện, đó là nhà của họ.Ôm nhau không bao lâu tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, cũng để hai người tách ra.

Sáng sớm gọi điện thoại tới nhất định có chuyện quan trọng, Diệp Đồng hối thúc Lâm Túc nghe điện thoại, tự mình vào bếp múc cháo chuẩn bị bữa sáng.Lâm Túc tìm được điện thoại liền nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, Tiêu Tử Ngọc gọi tới."Lão bản, em trịnh trọng nhắc nhở chị, hôm nay là ngày quan trọng, chị đừng dính lấy Diệp tổng giám, nhất định phải tới sớm.""Ừm, chị biết rồi."Thật vất vả mới gọi được cho lão bản nhà mình, Tiêu Tử Ngọc nhanh chóng dặn đi dặn lại, chỉ sợ lão bản nhà cô lại như hôm qua ung dung tới trễ."Còn nữa, nhớ kỹ nắm rõ tình hình, kinh hỉ này mới đủ lớn."Bên kia dừng lại vài giây:"Thật cảm động, cây vạn tuế già cũng đến ngày nở hoa rồi, không được không được em phải bình tĩnh."Chát chát vài tiếng, ngay lập tức truyền tới tiếng la hét thảm thiết của La Hoan: "Tiêu Tử Ngọc, em kích động thì kích động, đánh chị làm gì!"La Hoan bị một bàn tay che lại:"Câm miệng, đánh chị cũng chịu cho em."Giải quyết xong tạp âm quấy rầy, Tiêu Tử Ngọc đặt mông ngồi trên người La Hoan gọi điện thoại:"Lão bản, chúc chị nhiều may mắn.""Tụi em đều ủng hộ chị."Những người đứng xem còn phấn khích hơn cả người trong cuộc nhưng đừng nhìn dáng vẻ của Lâm Túc cứ như gió yên sóng lặng, thật ra trong lòng cô cảm xúc đã cuồn cuộn, như hòn đá ném vào mặt hồ tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng.Muốn nói kích động thì cô là người kích động nhất.Rời giường nhưng chưa đánh răng rửa mặt, qua hơn phút Lâm Túc từ phòng vệ sinh đi ra đã rửa mặt xong, nhìn thấy Diệp Đồng đứng ở gương sát đất thay quần áo, cô mặc một chiếc váy dài thuần sắc, che đến mắt cá chân, tôn lên dáng người thướt tha, Lâm Túc chỉ đứng từ phía sau lưng nhìn, chỉ như vậy cũng khiến cho người nhìn miên man bất định."Chị qua đây giúp em kéo khóa đi." Diệp Đồng nói.Khóa kéo ở sau lưng, rất cố gắng nhưng vẫn không đủ để cô tự kéo, dù bình thường cũng tự mình làm nhưng thấy Lâm Túc đứng ở đằng kia, cảm giác rất kỳ lạ nên rất tự nhiên sai người kia hỗ trợ.Giống như có người cưng chiều, biết đối phương sẽ ngoan ngoãn phục tùng, sinh ra cảm giác ỷ lại, không cần miễn cưỡng, cũng không muốn làm gì hết."Hôm nay em tới công ty?" Lâm Túc vừa vén mái tóc dài ở đầu vai ra sau vừa hỏi, thuận lợi kéo khóa lên."Ừm." Diệp Đồng trả lời, nhìn gương phản chiếu hình ảnh hai người, thoáng suy nghĩ, "Hôm nay chị có bận không? Em tìm chị nói về công việc tiếp theo sau đó bên em sẽ rời khỏi LT khi hạng mục A hoàn thành."Lâm Túc ngẩng đầu nhìn phía gương:"Bận rộn cũng không quan trọng bằng em."Những lời này rất quen tai, mỗi lần nghe đều cảm thấy khác lạ."Vậy chị ở công ty chờ em."Lâm Túc gật đầu, ôm lấy eo Diệp Đồng:"Khi nào em quay lại công ty?""Một giờ chiều."Lâm Túc:"Chị chờ em."Chờ được những lời này rồi, khi ánh mắt của cô cùng ánh mắt của Lâm Túc ở phía sau lưng đan vào nhau trong gương, Diệp Đồng trừng mắt nhìn, những chất chứa trong lòng nhảy cẫng lên đồng thời nhịn không được bật cười, cô xoay người ôm cổ Lâm Túc, hướng về phía đôi môi mỏng hồng hào đang sát đến kia chủ động hôn lên.Tình cờ trêu chọc chính là nhát trí mạng, Lâm Túc ấn gáy Diệp Đồng không cho Diệp Đồng né tránh, đôi môi vừa xa nhau liền dán chặt lại để nụ hôn sâu thêm.Một nụ hôn cũng không chống đỡ nổi, Diệp Đồng bị Lâm Túc nhẹ nhàng hôn đến chóng mặt.Cô hoảng hốt nhúc nhích người vài lần, Diệp Đồng phát hiện Lâm Túc tự nhiên từng chút một dẫn cô lên giường, dọa cô nhanh chóng nắm lấy cổ áo Lâm Túc không cho động.Kết quả nhất thời không cản được, hai người tới bên giường Lâm Túc nghiêng người đè tới, Diệp Đồng buộc lòng phải ngã trên giường.Cảm giác được tay Lâm Túc không an phận, Diệp Đồng đè lại đôi tay như kẻ trộm được một tấc lại muốn tiến một thước, Lâm Túc không nhúc nhích tay được nên cũng bất động, đè Diệp Đồng hôn tới mặt đỏ bừng hít thở không thông mới buông Diệp Đồng ra, cuối cùng còn nói một câu:"Em thật ngon miệng."...Tên lưu manh này.Lâm Túc ăn rất thỏa mãn, kéo Diệp Đồng ngồi dậy, đứng ở bên giường chậm rãi cởi áo ngủ thay đồ.Thời gian trôi đến giờ, Diệp Đồng nghĩ đến chút nữa còn có chuyện quan trọng, cũng mặc kệ Lâm Túc, sắp xếp chăn ngay ngắn, cô rời phòng ngủ đi đến phòng bếp ăn sáng trước, bữa sáng là cháo thịt trứng muối, khi cô ăn gần no thì Lâm Túc mới quay lại.Diệp Đồng bưng ly sữa tươi nóng đưa cho Lâm Túc, cô cầm áo khoác lên, giơ ngón tay gõ lên bàn, nhìn Lâm Túc nói:"Hôm nay chúng ta không tiện đường, chị tự mình lái xe đi làm, em còn có việc đến công ty XM trước, chị từ từ ăn."Dặn dò xong, Lâm Túc kéo tay Diệp Đồng không cho đi, Diệp Đồng ngẩng đầu, người kia chỉ chỉ môi mình.Diệp Đồng nhìn thấy, câu cằm Lâm Túc, cúi người hôn lên môi người kia: "Chị ăn nhiều vào, bếp vẫn còn." Lâm Túc vẫn như cũ kéo Diệp Đồng: "Có phải em quên chưa nói gì không?"Diệp Đồng suy nghĩ một chút cũng nhanh chóng kịp phản ứng, cô cúi người nói bên tai người kia:"Em yêu chị.""Chị cũng yêu em."Diệp Đồng nhẹ nhàng nhéo mặt Lâm Túc, cúi đầu hôn Lâm Túc rồi mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi nhà thì nhận được cuộc gọi điện thoại của Kỷ Hoài Thu:"Bà cô của tôi ơi, sao giờ còn chưa tới.""Đừng nóng vội, mình lập tức tới ngay." Diệp Đồng bước vội: "Cậu giúp mình xem trước nha, còn nữa, có sáng kiến nào hay không.""Tụi mình đang suy nghĩ, tất cả mọi người đã tới đang chờ cậu.

Chuyện quan trọng như vậy, sao không thông báo cho mọi người một tiếng, chơi cái trò bí mật vui thì vui nhưng chưa chuẩn bị gì hết, chị em tốt, cậu không sợ hỏng bét hết à?"Cô chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị, Diệp Đồng mỉm cười:"Mình có chừng mực.""Cậu ngon lắm."Hôm nay sáng sớm ở tiệm hoa Cố thị cực kỳ náo nhiệt, trong ngoài đều là mỹ nữ mặc cùng màu, đủ loại chị gái xinh đẹp, Kỷ Hoài Thu liếc mắt xung quanh liền nhanh chóng tìm được.Hai vị mỹ nữ ngồi ngay ngắn ở sofa, trong đó có một vị giương mắt nhìn cô:"Tới chưa?""Cậu ấy nói sắp tới." Kỷ Hoài Thu cầm điện thoại ném đi, liếc mặt: "Mới ra cửa."Cô chơi đùa với bông hoa:"Kim Bích cách chỗ mình một tiếng chạy xe.""Vậy còn sớm." Kỷ Hoài Thu tung ta tung tăng đi tới chen giữa hai người: "Cố lão bản, ý tưởng khi nãy của chị em cảm thấy không tệ, hay là chúng ta nghiên cứu lại đi?""Được." Cố lão bản rất dịu dàng xoa đầu Kỷ Hoài Thu: "Em chờ đi, chị gọi điện thoại cho Bạc Y Cảnh bảo cậu ấy tới cùng nhau tham khảo."Hứa lão bản ở bên cạnh cũng xoa đầu Kỷ Hoài Thu, mỉm cười bổ dao: "Còn nữa, thu hồi ánh mắt của em, đừng nhìn lung tung, không thôi chị không dám cam đoan sẽ không ở trước mặt Bạc Y Cảnh lỡ miệng nói ra."Kỷ Hoài Thu không nói hai lời trực tiếp quay đầu, đứng lên rời xa hai người phụ nữ xấu xa này, đây là kết quả vòng bạn bè thật trùng hợp quen biết lẫn nhau......Có cần ác vậy không?Kỷ Hoài Thu vô cùng buồn chán quan sát thời gian, sau đó nửa tiếng, một thân ảnh vội vàng đi vào:"Thật xin lỗi, mình tới trễ."Hai vị lão bản rất bình tĩnh chào hỏi, Kỷ Hoài Thu vừa thấy Diệp Đồng nhảy dựng lên, chạy tới ôm cổ Diệp Đồng:"Chị em tốt, cuối cùng cậu cũng tới, chờ tới hoa cũng héo rồi."Chính chủ rốt cuộc cũng đã tới, mọi người đông đủ, kế tiếp thảo luận chi tiết, mọi người vây quanh một cái bàn mồm năm miệng mười.

Diệp Đồng nhân duyên rất tốt, tối hôm qua gọi cho mấy người bạn, ngay cả đại lão bản cùng Tô phó tổng tập đoàn XM cũng gọi tới, đều giúp bày mưu tính kế, vì cầu hôn đánh trận lớn.Cái gọi là thần giao cách cảm, thật trùng hợp, bên kia cũng đã tận tâm tận lực.

Lâm Túc trước tiên đến tiệm đá quý lấy nhẫn cầu hôn, vừa đến công ty đã bị Tiêu Tử Ngọc lôi đi, mấy người bạn thân đang chờ cô, cả căn phòng hoa hồng đang chờ cô sắp xếp.Bởi vì địa điểm cầu hôn này khiến cho người ta thật sự kinh ngạc, vì vậy mọi người thấp thỏm lại kích động, thậm chí cảm thấy từng giây từng phút trôi qua đều trở nên chậm chạp.Màn cầu hôn này đôi bên đều thông qua, bạn bè của ai người đó bảo vệ, giúp nhau lừa gạt đối phương, không để cho một chút tin tức truyền đến tai đối phương.Hẹn nhau gặp mặt là một tiếng sau, lúc này kim giờ chỉ về phía giờ trưa, mọi người quay quanh Diệp Đồng nín thở.

Diệp Đồng cũng không nhịn được ngưng thở:"Lâm Túc, chị đang làm gì?"Bên kia có vẻ biết cô muốn tới, khẽ cười:"Chị đang đợi em."Đầu tim Diệp Đồng mềm nhũn:"Được, em lập tức tới."Ngay khi đặt điện thoại xuống, mọi người đều nổ tung lên tiếng hoan hô.Càng thêm mong đợi.Kỷ Hoài Thu vui vẻ muốn chết, một tay ôm một mỹ nữ, nói với mọi người."Đi đi đi, cưới vợ thôi!"Cố lão bản của tiệm hoa rất chu đáo, không chỉ sớm chuẩn bị hoa hồng còn để cho nhân viên cửa hàng nghỉ phép, một nhóm mấy người, tạo thành đội ngũ cầu hôn khí thế xuất phát.Diệp Đồng ngồi trên xe, tim đập thình thịch vẫn chưa khôi phục.

Màn cầu hôn này không có suy nghĩ cặn kẽ, quyết định rất vội vàng vì cô không chờ kịp nữa rồi..."Chị em tốt, khẩn trương không?" Kỷ Hoài Thu lái xe quay đầu nhìn Diệp Đồng.Diệp Đồng:"Có chút chút."Từng cơn gió bên ngoài cửa sổ thổi tới cũng không thể làm cho cô bình tĩnh trở lại.Kỷ Hoài Thu động viên: "Đừng khẩn trương, thả lỏng đi, hai người cũng quá quen thuộc rồi, hơn nữa còn chơi trò comeout cả nước, cầu hôn thôi mà, lần đầu tiên đều khẩn trương như vậy, làm nhiều lần..." Lời tới khóe miệng khẩn cấp ngừng lại."Hừ hừ hừ!""Cậu xem, cái miệng của mình, bình thường nói nhiều lúc này cũng nói bậy!""Dù sao cậu không khẩn trương là được." Kỷ Hoài Thu tiếp tục an ủi, "Mọi người ở đây đều ở phía sau ủng hộ cậu.""Cố lên cố lên cố lên!""Sớm chiếm lấy tiên cơ, đè ép cáo già mãi mãi không lật người được."Một tiếng nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn dường như lại dài đằng đẵng.

Đặc biệt dọc đường đi bị Kỷ Hoài Thu lẩm bẩm an ủi, khẩn trương không chỉ không rút mà trái lại còn mang theo tia mong chờ sâu sắc.Hôm nay ánh nắng tươi đẹp, chiếu lên người rất ấm áp, gió thổi tới cũng rất thoải mái, nói chung là thời tiết tốt.Cũng đã đến tập đoàn LT, Diệp Đồng đã sớm gửi tin cho Lâm Túc."Em đến rồi, chị xuống đón em đi."Lâm Túc:"Được."Khi chiếc xe màu hồng có rèm che dừng ở một chỗ cách không xa tòa nhà, mấy chiếc phía sau cũng dừng lại, ba mươi mấy người lần lượt xuống xe, mỗi người đều cầm một bó hoa, cũng đều là đại mỹ nữ thân gầy chân dài, long trọng ỷ thế dẫn tới người đi đường đều dồn dập kéo tới.Diệp Đồng hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, nhìn chằm chằm phía trước, cầm hoa từng bước một đi tới tòa nhà, càng đi càng tới gần..."Lão bản, tới đi!"Mọi người ngẩng đầu, đối diện hơn trăm người trật tự cầm hoa tươi đứng ở cửa tòa nhà, đôi bên chạm mặt, trợn mắt há mồm.Cách đó mấy mét, Diệp Đồng dừng bước, mọi người cũng theo cô dừng lại, lúc này bỗng dưng bên cạnh có một cơn gió thổi tới, bọn họ đều có cảm giác ở trong gió rối bời.Người trong cuộc cũng rối bời, Diệp Đồng gần như quên cả thở, cô nhìn Lâm Túc tay ôm hoa tươi từng bước một chậm rãi đi về phía cô.Lâm Túc vẫn ung dung thản nhiên như cũ, bên môi lại lóe lên ý cười rạng rỡ, lọt vào tầm mắt Diệp Đồng, mê hoặc ánh mắt của Diệp Đồng, cũng quên đi bản thân đang ở nơi nào, khi Lâm Túc đi tới đem hoa hồng tặng cho cô, cô cũng đem hoa trong tay đưa ra...Mọi người tiếp tục ở trong gió rối bời.Hai vị đại ca này cầu hôn nhau?Trao hoa tươi cho nhau?Hôm nay hạng hotsearch weibo:"Đây là cái qq gì vậy?"Quần què :).

Truyện Chữ Hay