“Hả”
Cố Manh Manh sững sờ.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Tô Mẫn Mẫn không khỏi thở dài: “Câu này ý nói tính tình của anh hai là bá đạo, chuyên quyền, nói một là một, hai là hai.
Đó là bởi vì từ nhỏ anh ấy là người thừa kế của Lục gia.
Từ khi sinh ra đã hơn người.
Ở trong nhà không ai dám không nghe lời anh ấy, hơn nữa chỉ số lQ của anh ấy rất cao.
Tớ nghe nói lúc đang học cấp ba thì anh ấy đã bắt đầu quản lý tập đoàn.
Một mình đối mắt với mấy chục vạn nhân viên.
Hơn nữa, còn trị cho mấy người trong ban quản trị nghe lời răm rắp.
Dựa vào đâu chứ? Nếu không có chút thủ đoạn cay độc và tâm cơ, làm sao có được thành công ngày hôm nay?”
Cố Manh Manh rất rồi.
Cô chau mày nói: “Cái đó, cậu có thể nói đơn giản hơn chút được không?”
Tô Mẫn Mẫn ôm trán.
“Manh Manh, thành thật mà nói, đến bây giờ tớ vẫn chưa hiểu được.
Cậu rốt cuộc làm sao chiếm được trái tim của anh hai? Tớ đã từng thảo luận với Tiểu Tứ.
Chúng tớ đều cho rằng anh hai cả đời này sẽ độc thân.
Hoặc đến cuối cùng sẽ kết hôn với một thiên kim tiểu thư kiểu liên hôn.
Kết quả giữa chừng lại xuất hiện một người như cậu…”
“Ý cậu là gì?” Cố Manh Manh mặt không cảm xúc: “Thấy tớ không tốt?”
Tô Mẫn Mẫn cười nói: “Đâu có.
Ý tớ là loại duyên phận này, thật sự không ai có thể nói trước được!”
Cố Manh Manh hừ giọng, “Cậu mau nói đi.
Cách của cậu rốt cuộc là gì?”
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Kỳ thực rất đơn giản, đàn ông, ai cũng thích phụ nữ nhỏ nhẹ dịu dàng, đặc biệt là kiểu đàn ông chủ nghĩa điển hình như anh hai.
Tớ dám chắc, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cậu làm nũng với anh ấy… Haiz, làm nũng cũng phải có kỹ năng đấy.
Cậu phải ôm eo anh ấy, không ngừng năn nỉ anh ấy.
Tốt nhất cậu nên hôn anh ấy, ngủ với anh ấy.
Anh ấy muốn cậu làm chuyện gì cũng phải đồng ý… Ừm, tóm lại một câu, hoàn toàn thuận theo anh ấy! Như vậy dù có tức giận đến đâu, cuối cùng anh ấy cũng sẽ bớt giận!”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh nửa tin nửa ngờ.
Tô Mẫn Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, nhát định là hữu dụng.
Trước đây, chỉ cần Tiểu Tứ tức giận, tớ đều sẽ dỗ dành anh ta như vậy…”
Có Manh Manh trầm ngâm: “Ò, vậy lần sau mình sẽ thử”.
Tô Mẫn Mẫn vẫn mỉm cuười.
Tất nhiên, điều cô ấy không nói ra là mỗi lần sau khi sử dụng cách này, cô ấy đều ê ẩm mình mẩy mấy ngày liền!
Lúc đến sân bay thủ đô đã là nửa đêm, nhiệt độ giảm mạnh, gió đêm rét lạnh.
Cố Manh Manh rất sợ lạnh.
Cô trốn trong vòng tay của Lục Tư Thần từ khi xuống máy bay.
Khuôn mặt nhăn lại một cục.
Trong khi đó, Tô Mẫn Mẫn có vẻ độc lập hơn nhiều.
Cô ấy khoác chiếc áo khoác do thư ký đưa qua, chậm rãi đi theo sau đám đông.
“Anh hai!”
Lúc này, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến.
Mọi người nhìn qua, đó là Lục Tiểu Tứ đang đứng một mình trong gió lạnh.
Anh bước nhanh qua, câu đầu tiên là: “Mẫn Mẫn đâu?”
Cố Manh Manh giật mình quay lại nhìn xung quanh: “Ấy, cô ấy đâu rồi?”
“Cô ấy ở phía sau cùng.”
Không biết ai đã nói một câu.
Đoàn người lần này có hơn mười người, bao gồm thư ký, trợ lý sinh hoạt, tài xế và vệ sĩ.
Lục Tiểu Tứ nghe xong lập tức đi qua đám người phía sau.
Sau đó anh ây đã nhìn thây người cân tìm.
“Mẫn Mẫn…”
Anh thấy khá xót, đưa tay ra kéo người đó vào lòng.
“Anh làm gì đấy!”
Tô Mẫn Mẫn trừng lớn hai mắt, hung dữ nói: “Lục Tiểu Tứ, đừng động tay động chân với tôi.
Anh đừng quên, chúng ta đã không phải là quan hệ người yêu nữa.
Mời anh tự trọng, OK?”
Lục Tiểu Tứ cười khổ: “Em còn chưa hết giận?”
Tô Mẫn Mẫn “xì” một tiếng, nói, “Tôi nghiêm túc, không giận dỗi với anh.”
Nói xong tiếp tục đi về phía trước.
Lục Tiểu Tứ đi theo phía sau, nhìn chằm chằm áo khoác nam trên người cô, giọng điệu không vui: “Đây là áo của ai”
“Không liên quan đến anh!”.