Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi cười: “Được rồi, anh tới đi, Mẫn Mẫn lúc nãy còn nói rất nhớ anh đấy!”
“Này, này, đừng vu khống tớ!”
Tô Mẫn Mẫn bên cạnh không vui nói.
Lục Tiểu Tứ cười khổ: “Cứ như vậy nhé.
Chúc mọi người thượng lộ bình an.”
“Ừm, cảm ơn.”
Cố Manh Manh trả lời.
Cúp điện thoại xong, cô trả lại điện thoại cho trợ lý phía trước, nói với Tô Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, thật ra thì, Tiểu Tứ vẫn rất quan tâm đến cậu, tự cậu không cảm nhận được sao?”
“Vậy thì sao?”
Tô Mẫn Mẫn quay mặt đi.
Cố Manh Manh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thực ra trong lòng cậu cũng có cảm giác đúng không? Tớ nhớ lần trước cậu đã nói với tớ rằng cậu có tình cảm với Tiểu Tứ, nhưng rất ít nên mới khiến cậu nghĩ là mình không yêu anh ấy!”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mày: “Vậy sao, tớ từng nói vậy?”
Cố Manh Manh trả lời: “Tớ lý giải như vậy!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu: “Cậu đừng có lý giải lung tung.
Dù sao những gì có thể nói tớ đều nói rồi.
Nếu cậu không hiểu được tớ sẽ không trách cậu.
Dù sao chuyện tình cảm ấy mà, thật sự như là như người uống nước, nóng lạnh chính mình biết được.
Ngoài chính bản thân ra thì không ai hiểu được!”
Cố Manh Manh nắm tay cô ấy.
“Mẫn Mẫn…” Cô nói, “Cho dù quyết định của cậu là gì, tớ cũng sẽ đứng về phía cậu.”
“Có thật không?”
Tô Mẫn Mẫn không khỏi nhướng mày khi nghe điều này.
Cô ấy hỏi: “Vậy nếu anh hai đứng ra thì sao? Cậu sẽ tiếp tục giúp tớ?”
Cố Manh Manh gật đầu: “Tất nhiên, Lục Tư Thần là anh trai của Lục Tiểu Tứ, anh ấy nhất định sẽ giúp Tiểu Tứ, còn tớ… Tớ là phụ nữ, tất nhiên tớ sẽ giúp phụ nữ.
Hơn nữa chúng ta còn là bạn tốt.
Nếu không giúp cậu thì tớ còn giúp ai được chứ?”
“Có câu này của cậu là được rồi!”
Tô Mẫn Mẫn rất cảm động.
“Suyt…”
Có Manh Manh làm một cử chỉ im lặng với cô ấy.
Cô lén chỉ vào tài xế và trợ lý trước mặt, nói nhỏ: “Chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa.
Cần thận bọn họ nghe được rồi lại báo lại cho Lục Tư Thần!”
Tô Mẫn Mẫn phản ứng lại.
Cô gật đầu: “Được, chúng ta đổi chủ đề đi.”
Thế là, cuộc trò chuyện giữa hai cô gái này nhanh chóng chuyển từ vấn đề tình cảm sang trò chơi!
Khi đến sân bay, cơn mưa phùn vẫn chưa dừng, nhìn về phía xa, một mảnh mông lung.
Sau khi Cố Manh Manh và Tô Mẫn Mẫn xuống xe, Lục Tư Thần cũng xuống từ một chiếc xe khác.
“Lục Tư Thần!”
Có Manh Manh vẫy tay với anh.
Không ngờ, người đàn ông chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi vào sân bay mà không có phản ứng gì.
Ngại quát!
Cố Manh Manh có chút quẫn bách, hơi uỷ khuất nhìn Tô Mẫn Mẫn: “Tại sao anh ấy lại lơ tớ?”
Tô Mẫn Mẫn suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Có thể là do cậu chọn đi chung xe với tớ nên anh ấy không vui.
Chao ôi, đàn ông là như vậy, họ luôn muốn phụ nữ coi họ là trung tâm.
Ông nội họ ấy.
Cũng không phải là hệ mặt trời, cứ phải xoay quanh họ à?”
Phụt!
Cố Manh Manh bật cười.
Cô nói: “Tô Mẫn Mẫn, đôi khi tớ thấy cậu nói chuyện rất hài hước.”
Tô Mẫn Mẫn liếc xéo cô một cái, bình tĩnh: “Thấy hâm mộ rồi chứ? Không có việc gì thì đọc thêm sách đi biết chưa?”
Cố Manh Manh lườm cô ấy: “Khen cậu một câu thì nở mũi rồi? Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì đến việc đọc sách không?”
“Tớ…”
Tô Mẫn Mẫn vừa mở miệng định nói, lại đột nhiên dừng lại.
Cô ấy mở to mắt, khó tin nhìn về phía trước.
“Sao vậy?”
Có Manh Manh quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô ấy..