Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tư Thần liếc xéo cô.
“Có gì thì nói!”
Anh trầm giọng nói.
Cố Manh Manh cười nói: “Không có gì.
Em chỉ muốn gọi anh thôi!”
Lục Tư Thần bắt chéo chân, kéo bàn tay nhỏ bé đặt lên đùi mình.
Cố Manh Manh dựa vào cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Lục Tư Thần, anh biết không, cô ấy vừa mới sảy thai cách đây không lâu nên tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.
Lần này cô ấy đến tìm em là muốn giải tỏa chút.
Ừm, lát nữa lúc cô ấy đi ra, anh đừng hung dữ với cô ấy, được chứ?”
Lục Tư Thần nhướng mày: “Anh từng hung dữ với cô ấy?”
“Hờm…”“
Có Manh Manh phồng má.
Cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Hình như chưa từng.”
Ngừng một chút, cô lại nói: “Áy, em không có ý đó.
Em là muốn nói với anh, lát nữa đừng có xị mặt.
Anh phải cười nhiều hơn nữa.
Như vậy mới đẹp trai mà!”
Không chỉ nói không, cô cnf thật sự duỗi tay ra nhéo má Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi lên trên mặt cô.
Đột nhiên, bàn tay đang giơ lên của Cố Manh Manh bị đóng băng giữa không trung.
Lục Tư Thần cười như không cười: “Em muốn làm gì?”
Cố Manh Manh ngay lập tức thu tay lại, cười nói: “Em không muốn làm gì cả.”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần vẫn nhìn cô.
Cố Manh Manh nuốt nước bọt, tiếp tục: “Lúc nãy em nhìn thấy một con muỗi, vì vậy muốn đuổi nó đi… Ấy, con muỗi đó đâu rồi? Nó chạy đi đâu rồi nhỉ?”
Vừa nói, cô vừa giả vờ nhìn trái nhìn phải.
Nào ngờ, giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
“Ưm!”
Cố Manh Manh hừ giọng, mở to mắt.
Tuy nhiên, Lục Tư Thần đã đưa tay lên chặn mắt cô lại.
Đúng lúc này bên cạnh có tiếng ho khan.
Cố Manh Manh giật mình, vô thức đưa tay đẩy người đàn ông ra.
Nhưng Lục Tư Thần đã buông tay.
Cố Manh Manh được tự do, nhanh chóng bật dậy khỏi ghé sofa.
Tô Mẫn Mẫn mím miệng: “Anh hai, chào buổi sáng.”
Ngừng một chút, cô ấy lại nhìn về phía Cố Manh Manh: “Bữa sáng đâu?
Cố Manh Manh đỏ mặt, lằng lặng đưa cô ấy đến phòng khách nhỏ bên cạnh, lúc này trên bàn có một bữa sáng kiểu Ý tinh tế.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng rồi.
“Tớ đói quát”
Tô Mẫn Mẫn rên lên một tiếng, trực tiếp phóng tới bên bàn.
Nghe cô ấy nói vậy, Cố Manh Manh cũng khá đau lòng.
Cô hỏi: “Mẫn Mẫn, tớ nhớ cậu có nhiều bạn bè, tại sao cậu lại đến tìm tớ?”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, động tác uống sữa dừng lại.
Ngay lập tức, cô ấy cười khổ: “Những người đó, họ không phải là bạn bè thực sự của tớ.”
“Hả?”
Cố Manh Manh ngắn ra, không hiểu cô ấy đang nói gì.
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô, đặt ly sữa trong tay xuống, nói tiếp: “Cậu nghĩ những người đó sao lại muốn kết bạn với tớ?
Còn không phải là vì Lục Tiểu Tứ.
Nếu không phải là anh ấy thì tớ không quen được với nhiều người vậy đâu.”.