Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, khi nghe thấy Lục Tư Thần nói vậy thì không khỏi hơi hoảng hốt.
“Anh sẽ hối hận không?”
Cô hỏi đột ngột.
Lục Tư Thần nhìn cô, hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô nắm tay người đàn ông, cắn chặt môi nói: “Lục Tư Thần, em nghĩ em được gả cho anh thật sự là phúc kiếp trước em tu được.
Nếu không có anh, em không biết bây giờ mình sẽ thế nào…”
“Vì nên?”
Lục Tư Thần nhìn cô, cứ muốn cô phải nói ra hai chữ đó.
Cố Manh Manh đỏ mặt đáp: “Cho nên, em không hồi hận!
Lục Tư Thần, em không hề hối hận khi kết hôn với anh!”
Lục Tư Thần cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.
Anh đưa tay kéo cô gái vào lòng, hôn lên trán cô rồi nói: “Ừm, anh cũng vậy.”
Nửa đêm, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cố Manh Manh lật người trong vòng tay của người đàn ông, chau mày không cử động.
Tương tự, Lục Tư Thần cũng không bận tâm.
Nhưng không lâu sau, điện thoại di động trên bàn đầu giường lại điên cuồng vang lên.
Lục Tư Thần tiện tay ném điện thoại ra ngoài.
Tuy nhiên, trên đất có trải thảm nên điện thoại không bị ném vỡ.
Tiếng chuông vẫn vang lên.
Lúc này, Cố Manh Manh cũng gần như đã thức giấc.
“Hình như điện thoại của mình đang đổ chuông…”
Cô lắm bẩm, cố gượng dậy khỏi vòng tay người đàn ông.
Lục Tư Thần siết chặt cánh tay, uể oải giọng nói: “Mặc kệ nó.”
Ngay sau khi giọng nói rơi xuống, điện thoại im bặt.
Cố Manh Manh nghe thấy không có tiếng chuông nữa, muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng mười giây sau, điện thoại lại điên cuồng vang lên.
Lục Tư Thần đột nhiên tức giận, định xoay người đứng dậy, nhưng Cố Manh Manh đã nắm lấy vạt áo anh.
“Hơ…”
Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: “Để em đi đi.
Dù sao cũng muốn đi vệ sinh…”
Lục Tư Thần nằm im.
Cố Manh Manh xuống giường, đi dép lê, cúi xuống nhặt điện thoại dưới đất lên.
Đáng ngạc nhiên, đó lại là cuộc gọi của Tô Mẫn Mẫn.
Cố Manh Manh vừa bước vào phòng tắm, vừa ấn nút nhận cuộc gọi.
Vừa định đặt điện thoại lên tai, Tô Mẫn Mẫn đã hét lên: “Cố Manh Manh, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy! Tớ gọi cho cậu máy lần rồi mà sao cậu mãi không nghe máy?”
Cố Manh Manh cởi quần ngồi trên bồn cầu, lười biếng nói: “Tớ đang ngủ… hơ…” Ngáp một cái, lại nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Mở cửa!”
Tô Mẫn Mẫn tức giận nói.
Cố Manh Manh chép miệng một cái, nói: “Mở cửa gì?”
Tô Mẫn Mẫn nghiến răng: “Tớ ở ngay ngoài cửa phòng của cậu.
Cố Manh Manh, tớ bảo cậu mở cửa cho tớ.
Cậu có phải còn chưa dậy không?”
Ting!
“Cậu nhanh chút!”
Tô Mẫn Mẫn nói xong liền cúp điện thoại..