Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có Manh Manh ngắng mặt lên khỏi vòng tay anh, nhìn anh một cách đáng thương và nói: “Anh sẽ luôn nhìn theo em, đúng không? Ý em là, lát nữa khi em đi catwalk, anh sẽ ở dưới sân khấu nhìn theo em đúng không?”
“Tất nhiên rồi!”
Lục Tư Thần gật đầu cười: “Làm sao có thể bỏ lỡ buổi biểu diễn đầu tay của bé con nhà chúng ta được?”
Có Manh Manh siết chặt vòng tay, ôm chặt eo anh.
Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, cười bất lực: “Vẫn còn rất căng thẳng?”
“Ừm…”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cuối cùng, cô thấp thỏm nói: “Em đột nhiên hối hận vì đã đồng ý với Bella…”
Lục Tư Thần nghe vậy liền không chút do dự trả lời: “Nếu em không muốn đi nữa, anh bây giờ sẽ nói với Bella.”
“Đừng!”
Cố Manh Manh nhanh chóng ngắt lời anh.
Cô ngắẳng đầu, ánh mắt kiên định.
“Tuy rằng trong lòng có chút hối hận, nhưng em không phải loại người nói lời không giữ Lúc này, cô không nhịn được nắm chặt hai tay, hai má phồng lên: “Em, em sẽ không lùi bước!”
Lục Tư Thần rất vui khi nghe cô nói như vậy.
“Ngoan!”
Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi nhỏ của cô.
Cố Manh Manh ngơ ngác nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì em đi?”
“Đi đi!”
Lục Tư Thần gật đầu.
Cố Manh Manh rời khỏi vòng tay anh, cuối cùng lưu luyến mà liếc nhìn anh một cái trước khi bước ra khỏi xe.
Tuy nhiên, ngay khi An Luân định đóng cửa xe, Cố Manh Manh đột nhiên cúi xuống nhìn người đàn ông trong xe và nói: “Lục Tư Thần, anh không động viên em sao?”
Lục Tư Thần ngắn ra giật mình, sau đó cười nói: “Ừm, bé con có lên!”
“Ừm ừm!
Cố Manh Manh rắt hài lòng mà gật đầu.
An Luân đóng cửa xe lại, nhìn Cố Manh Manh: “Thiếu phu nhân, chúng ta có thể đi chưa?”
“Đi thôi.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn An Luân bằng đôi mắt to đẹp.
An Luân nói: “Đúng, nếu căng thẳng thì có thể thử hít sâu!”
Có Manh Manh cười: “Đây là điều mà Lục Tư Thần đã dạy tôi.”.