Sau khi rời khỏi hộp đêm Đế Hào, hai cô gái đang ngồi trên xe trở về nhà.
Tô Mần Mẩn rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, mãi mà không thấy cô nói gì.
Cố Manh Manh nhìn cô một cách kỳ lạ, hỏi: "Mẩn Mần, cậu sao vậy?"
Tô Mần Mẩn không đáp.
Thấy vậy, cố Manh Manh không khỏi duỗi tay ra lắc lắc cánh tay cô ấy, nói tiếp: "Mần Mẩn? Mẩn Mẫn?”
Tô Mẩn Mần hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn cô.
Cố Manh Manh chau mày: "Cậu có nghe thấy tớ nói gì không?”
Tô Mẩn Mẩn rất khó hiểu: “Cậu nói gì sao?” Dừng lại, lại nói: “Nói gì vậy?”
Cố Manh Manh thở dài, nói, "Tớ nói, cậu không sao chứ? Từ lúc lên xe, cậu chưa nói câu nào...”
"Không sao..."
Tô Mẩn Mần lắc đầu, vẻ mặt chán
nản.
Cố Manh Manh nhướng mày: "Thật sao? Sao tớ lại cứ thấy cậu là lạ?"
Tô Mần Mẫn cười khổ: "Tớ chỉ là đột nhiên hiểu ra một số chuyện.”
"Chuyện gì?"
Cố Manh Manh hỏi.
Tô Mần Mần nhìn cô, nói tiếp: "Lúc trước tớ cứ tưởng mình nhiều bạn bè.
Nhưng đến hôm nay...!không đúng.
Nói chính xác là sau khi chia tay với Lục Tiểu Tứ, tớ đột nhiên
phát hiện ra mấy người gọi là bạn tốt kia thực ra đều là vì Lục Tiểu Tứ nên mới tốt với tớ.
Cậu xem, giống như lúc nãy.
Nếu Lục Tiểu Tứ có mặt, Đoàn Kỷ An sẽ không bao giờ từ chối chúng ta!"
“Mần Mần, cậu không thể nghĩ sự việc cực đoan như vậy!” cố Manh Manh chau mày nói, “Tớ lại nghĩ ngược lại với cậu.
Tớ nghĩ anh Kỷ An là quan tâm đến cậu.
Nếu không phải vì như vậy thì sao anh ấy lại có khách mà không tiếp chứ? Cậu nói đúng không?”
Tô Mần Mẩn không nói gì.
cố Manh Manh thở dài, tiếp tục: "Hơn nữa, cậu cũng đừng cứ nói mấy lời giận dỗi đó.
Nghĩ thoáng ra chút, được không?”
Tô Mần Mẫn chu môi: "Bây giờ tớ có phải rất tiêu cực không?”
"Đúng vậy!"
Cố Manh Manh gật đầu.
Tô Mẩn Mần che mặt, vô cùng đắn đo: "Haiz, tớ cũng không muốn như thế này, chỉ là nhịn không được.
Tớ
phải làm sao bây giờ?
Cố Manh Manh nắm tay cô ấy, nói: "Sau này hãy nghĩ về những điều tốt đẹp hơn.
Đừng lúc nào cũng nghĩ lòng người quá phức tạp lên.
Cậu sẽ thấy đỡ hơn.”
Tô Mần Mần không nói gì, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Sao vậy?
Thấy vậy, cố Manh Manh không khỏi sờ sờ mặt của mình, nói: "Có cái gì trên mặt của tớ?"
Tô Mần Mẩn khóe miệng giật giật, nói: "Không có chuyện gì, chỉ là thấy từ miệng cậu nói ra lời này có chút kỳ quái."
"Câu nào?"
Cố Manh Manh hỏi.
Tô Mẩn Mần nói: "Lòng người rất phức tạp!"
"Hả?"
Cố Manh Manh nghe vậy thì thấy rất khó hiểu: "Câu này có gì sai sao?"
Tô Mần Mần đáp: "Không sai, chỉ là không thích hợp với cậu!"
Cố Manh Manh không nói nên lời.
Tô Mần Mần nhìn lên nóc xe thở dài: "Phiền quá.
Có tiền mà không có chỗ tiêu!"
Cố Manh Manh:"..."
Lúc này Tô Mẩn Mẩn tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội nói: "Đúng rồi, ngoài Đế Hào ra, chúng ta còn có thể đi đến nơi khác mà!”
cố Manh Manh hơi nghi hoặc nhìn cô ấy: "Mần Mẩn, cậu muốn đi đâu? Theo tớ biết, Đế Hào đó là cái lớn nhất rồi...!Áy, chẳng lẽ còn có chỗ khác?"
Tô Mẩn Mẩn liếc cô một cái: "Cậu thật sự không biết?"
Cố Manh Manh lắc đầu: "Tớ không biết.
Vốn dĩ còn tưởng cậu là đưa tớ đi hát uống rượu.
Nhưng vừa ròi nghe cuộc nói chuyện giữa cậu và Đoàn tiên sinh thì hình như không phảii như vậy.
Ai da, tớ quay mòng
mòng rồi.”
Tô Mẩn Mần cười lớn.
Cô nói: “Được rồi, được rồi, tớ không vòng vo nữa...” Lúc này, cô ấy ra vẻ thần bí ghé sát tai cố Manh Manh nói: “Đế Hào ngoại trừ là hộp đêm lớn nhất ra thì bên dưới nó còn có thứ khác.”
"Cái gì?"
Cố Manh Manh há to miệng, vô cùng ngạc nhiên.
Tô Mần Mẩn nháy mắt với cô: "Muốn
biết không?
"ừ ừ!"
Cố Manh Manh gật đầu.
Tô Mẩn Mẩn cười cười, đáp: "Bên dưới là một sòng bạc lớn!"
Cố Manh Manh giật mình.
Cô nghi ngờ nói: "Sòng bạc lớn?"
"Đúng vậy!"
Tô Mẩn Mần gật đầu.
cố Manh Manh chớp mắt, tiếp tục: "Vậy ý cậu là, lúc nãy cậu định đưa tớ đi đánh bài?"
"Ừ!"
Tô Mẩn Mẩn tiếp tục gật đầu.
Cố Manh Manh nghiêng đầu nghĩ: "Cuối cùng thì tớ cũng hiểu tại sao Đoàn tiên sinh lại từ chối cậu rồi."
Tô Mần Mần lườm cô: "Cố Manh Manh, cậu đứng phe nào vậy?”
Cố Manh Manh định trả lời, nhưng
điện thoại trong túi xách của cô đột nhiên đổ chuông.
Tô Mần Mần hai tay ôm ngực, hừ giọng: “Tớ cá là anh hai gọi!”
Trong lúc nói chuyện, cố Manh Manh đã lấy điện thoại ra.
Quả nhiên, tên người gọi là Lục Tư Thần.
"A lô?"
Sau khi Cố Manh Manh bắt máy thi đưa điện thoại lên tai nghe.
“Bé con.” Giọng điệu của Lục Tư Thần rất dịu dàng, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Em đang ở đâu?
Cố Manh Manh đầu tiên là liếc nhìn người bạn tốt bên cạnh, sau đó trả lời: "À, em đi chơi với Mẫn Mẩn."
Lục Tư Thần nói, "Ra ngoài ăn khuya?"
Cố Manh Manh rụt cổ lại.
Cô trả lời, "ừm, bọn em đang trên đường về nhà rồi.
Rất nhanh liền về đến nhà rồi."
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, dặn dò: “Về đến nhà thì ngủ sớm chút.
Hai người đừng có chơi lâu quá, biết không?”
"Oh..."
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô cũng không quên hỏi: "Lục Tư Thần, khi nào anh về?"
Lục Tư Thần cười cười: "Nhớ anh rồi?"
cố Manh Manh vì kị bên cạnh còn có Tô Mẩn mẫn nên không trực tiếp trả lời câu hỏi này, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Tuy nhiên, Lục Tư Thần không hài lòng.
"Ý em là gì?"
"Ưm..."
Cố Manh Manh chau mày, dáng vẻ rất rối rắm.
Manh Manh?
Lục Tư Thần không vui.
Cố Manh Manh không còn cách nào khác ngoài vặn vẹo người, thấp giọng nói: "ừm, nhớ anh rồi..."
Lục Tư Thần nhẹ giọng nói: "Ngoan!"
Cố Manh Manh cảm thấy cả người khó chịu, không khỏi lén quay qua nhìn Tô Mần Mẩn.
Không ngờ lúc này cô ấy lại nói: "Đừng nhìn tớ, tớ không có nghe thấy cái gì cả!"
Cái này không phải là càng bôi càng
đen sao!
Cố Manh Manh đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.
Lúc này, giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến: "Có thể hai ngày nữa anh sẽ về."
"Có thật không?"
Cố Manh Manh nghe vậy thì mắt sáng lên.
Lục Tư Thần nói tiếp: "Đừng lo, có mang quà cho em."
cố Manh Manh gật đầu, vội nói: "ừm, cảm ơn anh!" Rồi lại nói thêm: "Còn cả Mẩn Mẩn nữa.
Anh đừng quên đấy!”
Lục Tư Thần thở dài, giọng điệu bất lực mà cưng chiều: "Được, đều có."
Như vậy cố Manh Manh mới hài lòng.