Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bella bước đến, nắm lấy tay cô và nói: “Manh Manh, cô có sắp xếp gì cho ngày mai không?”
“Sao vậy?”
Bella thở phào nhẹ nhõm: “Ok.
Chỉ cần cô gật đầu thì tôi không phải lo gì nữa rồi.”
Cố Manh Manh phồng má, không nói gì.
Cứ như vậy, bầu không khí có vẻ hơi mắt tự nhiên.
Tuy nhiên, Bella không quan tâm, cô nói tiếp: “Đúng rồi, trưa nay hai người định đi ăn cơm ở đâu vậy?”
Cố Manh Manh trả lời: “Ò, chúng tôi định đi ăn bên ngoài, nhưng chưa quyết định đi đâu.
Đến đâu thì ăn đến đó vậy!
Ý tứ trong câu này đã rất rõ ràng.
Cô đang nói với Bella rằng cô và Lục Tư Thần buổi chiều sẽ hẹn hò!
Bella đủ thông minh, lập tức hiểu ngay.
Cô cười nói: “Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ đi.
Studio của tôi còn có chuyện cần giải quyết, nu không có việc gì thì tôi về trước.”
“Ừm, tạm biệt!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Bella trả lời: “Hẹn gặp lại vào ngày mail”
Cố Manh Manh vẫy tay: “Tạm biệt!”
Bella cuối cùng nhìn người đàn ông đằng từ nãy đến giờ đều không có phản ứng gì lớn lắm một cái, rồi quay lưng bỏ đi.
Tắt nhiên, Có Manh Manh đã chú ý đến màn này.
Sau khi Bella rời đi, cô ngồi cạnh Lục Tư Thần, ngước nhìn anh.
Lục Tư Thần phát hiện ra, anh không kìm được mà vươn tay ra ôm cô vào lòng.
“Lát nữa muốn đi đâu chơi?”
Anh cười hỏi.
Có Manh Manh xị mặt, chỉ nhìn anh mà không lên tiếng.
Lục Tư Thần chau mày: “Làm sao vậy?”
Có Manh Manh hừ giọng: “Sao nãy giờ anh im lặng vậy?”
“Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau.
Anh nói cái gì được?”
Lục Tư Thần đáp.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Em thấy Bella đó có vẻ muốn ở lại ăn cơm cùng chúng ta!”
“Vậy sao?” Lục Tư Thần nhướng mày.
Anh nói tiếp: “Nếu như em đã nhìn ra rồi thì tại sao anh không giữ cô ấy lại?”
“Tại sao em phải giữ cô ấy lại?” Có Manh Manh nghe xong liền phản bác lại: “Hôm nay là ngày hẹn hò của em với anh.
Để cô ấy đi cùng sao được? Tình tay ba?”
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần trầm giọng.
Cố Manh Manh cong môi nói: “Em đùa thôi…”
“Chuyện này không vui chút nào.”
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm.
Cố Manh Manh gục đầu xuống.
Lục Tư Thần nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Gần đây em có chuyện giấu anh!”
Anh nói chắc nịch.
Trong mắt Có Manh Manh hiện lên tia kinhh ngạc.
Lục Tư Thần nhìn thấy điều này, không khỏi cười lạnh: “Quả nhiên là vậy!”
Cố Manh Manh đột nhiên thoát khỏi sự không chế của anh ta, chạy vào phòng ngủ.
Lục Tư Thần ngồi im, nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô, điềm nhiên nói: “Nếu có chuyện gì thì nói với anh, đừng có giữ trong lòng một mình, Manh Manh?”
“Em không muốn nói…”
Cố Manh Manh đầu cũng không ngoảnh lại mà trả lời.
Nói xong, “sầm” một tiếng, cô đã đóng cửa phòng ngủ lại.
Lục Tư Thần đưa tay xoa ấn đường, trong lòng thầm thấy bất lực mà lắc đầu..