Cố Manh Manh cứ cười ngây ngô mãi.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến: “Kiều Tử?”.
Truyện Đam Mỹ
Kiều Tử nhìn một cái rồi tiếp tục nói: “Người quản lý đang gọi tôi.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa.
Buồi chiều tôi còn có hoạt động.
Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Có Manh Manh gật đầu, không nỡ mà nhìn Kiều Tử rời đi.
Sau khi anh đi, cô nhìn xuống tờ giấy trên tay.
Hóa ra là Kiều Tử không chỉ ký tên mà còn viết thêm một đoạn.
Woal Thực sự lời rồi!
Có Manh Manh hạnh phúc đến mức không thể đứng yên mà cứ quay vòng vòng tại chỗ.
Đến chiều, An Luân đến đón người.
Cố Manh Manh đang ngồi ăn kem trên ghế.
Cô đột nhiên nhìn thấy An Luân xuất hiện thì gần như là ném cây kem đi ngay lập tức.
Đương nhiên rồi, ngay cả như vậy thì vẫn không thoát khỏi ánh mắt của An Luân.
“Thiếu phu nhân!”
Anh cười tươi mà gọi.
Cố Manh Manh run lên, giật giật khóe môi nói: “Lục Tư: Thần đâu?”
An Luân đáp: “Lục tổng đang ở trên xe.
Ngài ấy bảo tôi đón cô qua đó.”
Cố Manh Manh mặt nhăn lại.
Cô ấp úng nói: “An Luân, anh có thể đừng kể cho Lục Tư Thần nghe về việc tôi vừa lén ăn kem, được không?”
An Luân chớp chớp mắt cười: “Thiếu phu nhân vừa ăn kem? Sao tôi không thầy?”
Đúng là rất biết ý mà.
Cố Manh Manh là ai?
Đó là cục cưng của ông chủ.
Cục cưng được nâng niu trong lòng bàn tay, anh dám đi mách lẻo? Chán sống rồi!
Bên này, phản ứng của Cố Manh Manh đủ nhanh, chỉ vội nói: “Thư ký An, anh nói đúng, tôi vừa rồi không ăn gì cả!
Ý tôi là, lời lúc nãy chỉ là gạt anh.
Thực ra chỉ là muốn xem thử phản ứng của anh như thế nào!”
An Luân cười nhạt: “Thiếu phu nhân thật biết đùa.”
Sau đó lại nói thêm một câu: “Nếu như cô không có việc gì khác nữa thì chúng ta đi được chưa?”
“ỪM!”
Có Manh Manh gật đầu.
Đúng lúc này, Bella đi tới.
“Thư ký An!”
Cô ấy cười.
An Luân đứng thẳng dậy, nói một cách lịch sự và xa cách: “Cô Bella.”
Bella hỏi: “Tư Thần không tới à?”
An Luân lắc đầu nói: “Lục tổng không tới.
Chỉ là bảo tôi tới đón thiếu phu nhân về.”
“Vậy à…”
Bella hơi thất vọng.
An Luân nói tiếp: “Cô Bella, cô tìm Lục tổng có chuyện gì sao?”
‘Tôi có thể có chuyện gì chứ.
Chỉ là thuận tiện hỏi vậy thôi”
Bella cười nói: “Nếu như cậu là tới đón Manh Manh vậy hai người về đi.”
“Được”
An Luân đáp, rồi ngay lập tức nhìn Có Manh Manh.
Cố Manh Manh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói: “Ừm, đi thôi.” Nói xong, cô nhìn Bella một lần nữa và nói: “Tạm biệt, ngày mai gặp!”
Bella gật đầu đáp lại..