Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh vô cùng vui: “Lục Tư Thần, anh đẹp trai quá!”
Lục Tư Thần rát bình tĩnh.
Anh gật đầu: “Ừm, anh biết.”
Có Manh Manh lắc cánh tay, liên tục nói: “Á, anh chỉ phản ứng vậy thôi à? Em đang khen anh đẹp trai đấy.
Dù gì anh cũng cười cái chứ!”
Lục Tư Thần kéo người ôm vào trong lòng, có phần bất lực: “Em đúng là nhiều chuyện!”
Cố Manh Manh ôm eo anh cười vui vẻ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lục Tư.
Thần vang lên.
Anh lấy ra xem, thay vì trả lời thì lại trực tiếp tắt máy.
“Anh không bắt máy sao?”
Có Manh Manh thấy vậy thì tỏ vẻ bất ngờ.
Lục Tư Thần đáp: “Là thư ký.” Ngừng một chút, anh hơi nheo mắt nhìn về phía xa: “Đến rồi.”
“Hả?”
Cố Manh Manh không hiểu mà quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang từ từ dừng ở ven đường.
Ò, thì ra là thư ký đến đón họ.
Cố Manh Manh và Lục Tư Thần bước tới, vừa lên xe đã nghe thấy Lục Tư Thần nói: “Về thẳng nhà.”
“A, không được!”
Cố Manh Manh đột ngột nói.
Lục Tư Thần nhíu mày: “Chơi high rồi? Ngay cả nhà cũng không muốn về nữa?”
Cố Manh Manh ngay lập tức ngắng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Thật sao?”
Lục Tư Thần nói tiếp: “Không ăn lung tung trong bệnh viện, cũng không được chạy lung tung biết không?”
“Ùm.
Có Manh Manh gật đầu.
Cuối cùng, cô lại cười: “Em sẽ tự biết chăm sóc mình.
Hơn nữa, Mẫn Mẫn còn đang nhập viện.
Em có thể đi đâu được chứ?”
Lục Tư Thần đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hừ giọng: “Em chính là không ngồi yên một chỗ được.”
“Đáng ghét!”
Cố Manh Manh làm nũng, vùi mình vào vòng tay của người đàn ông.
Lục Tư Thần nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô.
nƯm..- Có Manh Manh rên một tiếng.
Sau đó, cô lại ngoan ngoãn yên lặng, ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn của anh.
Sau khi tạm biệt Lục Tư Thần, Có Manh Manh lái thẳng xe đến bệnh viện.
Vừa xuống xe, Tô Mẫn Mẫn đã gọi điện tới.
Cô ấy có vẻ tức giận nên giọng điệu cũng rất tệ.
“Cố Manh Manh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Sao vậy?”
Cố Manh Manh vừa cầm điện thoại hỏi, vừa đi vào khoa nội trú.
Tô Mẫn Mẫn hừ giọng: “Cậu có phải quên chuyện gì rồi không?”
“Chuyện gì chứ?”
Có Manh Manh có tình giả ngốc.
Tô Mẫn Mẫn nghiền răng nghiên lợi: “Cậu cái đồ thấy sắc quên bạn.
Hôm nay đã nói là sẽ đên chơi với tớ.
Bây giờ cậu lại chạy đi đâu high rôi hả?”
Có Manh Manh thốt lên: “Ôi, tớ quên mắt!”
“Cậu!”
Tô Mẫn Mẫn rất tức giận.
Ngay sau đó, cô ấy trực tiếp cúp máy cái “bụp”.
Ôi, nóng nảy quá!
Cố Manh Manh cười khúc khích, nhanh chóng đi thang máy lên lầu.
Không ngờ, cô vừa mới tới trước cửa phòng bệnh thì lại nghe thấy giọng nói của Tô Mẫn Mẫn Mẫn.
Có lẽ là đang gọi điện thoại, giọng nói rất bực bội: “Lăng Tiêu Tiêu.
Đồ tiện nhân mặt dày.
Có bản lĩnh thì tới trước mặt tôi.
Bà đây không đánh cho cô rơi răng đầy đất thì bà đây theo họ cô!”
Động tác gõ cửa của Cố Manh Manh dừng lại..