Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi rời cửa hàng của Bella, trời đã xế chiều.
Cố Manh Manh kéo bàn tay to của Lục Tư Thần, cười tươi hỏi: “Lục Tư Thần, lát nữa anh mời em đi ăn ở đâu?”
Lục Tư Thần Đình nghe xong, vẻ mặt không thay đổi trả lời: “Mời em về nhà ăn cơm!”
“Đừng như thế mà…”
Cố Manh Manh nghe vậy lập tức hét lên: “Khó khăn lắm chúng ta mới cùng nhau ra ngoài một chuyến.
Anh cũng không có việc gì.
Sao lại muốn về nhà sớm như vậy?”
Lục Tư Thần quay đầu bắt lực nhìn cô: “Sao em biết anh không có việc gì phải làm?”
Cố Manh Manh phồng má.
Lục Tư Thần thở dài, giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, nói tiếp: “Em muốn ăn gì?”
Đôi mắt của Có Manh Manh đột nhiên sáng lên.
Cô thậm chí không cần nghĩ, liền đáp: “Thịt nướng!”
“Không!”
Lục Tư Thần từ chối không chút do dự.
“Á”
Cố Manh Manh than vấn: “Tại sao?”
Lục Tư Thần vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Em nói xem gân đây em ăn thịt nướng bao nhiêu lần rồi? Không thể ăn nữa!”
Cố Manh Manh ỉu xìu.
Cô chán nản nói: “Nhưng mà, em thích nhất là ăn thịt nướng.”
“Đổi qua thích cái khác.”
Lục Tư Thần tiếp lời cô.
Có Manh Manh cắn môi, tiếp tục khổ não mà ngẫm nghĩ.
Cuối cùng, cô đề nghị: “Nếu không, chúng ta đi ăn bít tết, được không?”
Lục Tư Thần gật đầu: “Ừ.”
Tháy vậy, Có Manh Manh lại mỉm cười.
Một nhà hàng phương tây nào đó.
Cố Manh Manh chống cằm, cười nhìn anh rồi nói tiếp: “Em đột nhiên phát hiện ra vấn đề!”
Lục Tư Thần gật đầu: “Phát hiện ra cái gì?”
“Anh giàu thật đấy!”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần chỉ cười, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Cố Manh Manh nằm bò trên bàn, chán nản nói: “Lần trước việc em nhờ anh… ừm, đó là chuyện liên quan đến công ty của bố em.
Thực tế, hình như em mãi chưa cảm ơn anh đàng hoàng.
Nếu không có anh thì lần đó nhát định sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Chỉ cần em ngoan chút thì là sự báo đáp tốt nhất với anh.”
Lục Tư Thần nói mà không ngẳng đầu, ngón tay lướt trên màn hình.
Có Manh Manh ậm ừ: “Anh luôn bảo em ngoan chút.
Lục Tư Thần, trong lòng anh em rất nghịch ngợm sao?”
Lục Tư Thần chau mày.
Anh lại ngước nhìn cô gái, thở dài: “Bé con, anh không có ý như vậy, em hiểu lầm rồi.”
“Vậy thì ý anh là gì?”
Cố Manh Manh nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt như thiêu đốt.
Như kiểu nếu anh không giải thích rõ ràng thì không xong với cô vậy!
Lục Tư Thần bát lực, chỉ có thể đặt điện thoại xuống.
Anh nói: “Cái ngoan mà anh nói là mong em có thể tự bảo vệ mình, nhất là khi anh không ở bên cạnh em.
Em phải biết phân biệt tốt xáu, đừng làm những chuyện nguy hiểm đó, hiểu chưa?”
Cố Manh Manh chau mày, như hiểu như không.
Lục Tư Thần không hy vọng cô hiểu rõ được, nói tiếp: “Lát nữa ăn xong, anh sẽ cùng em đi dạo trung tâm mua sắm?”.