Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ăn thịt nướng, Có Manh Manh luôn rất nhiệt tình.
Cô liên tục cho thịt vào, đồng thời, tốc độ ăn thịt cũng rất nhanh.
Lục Tư Thần và Lục Tử Diễm đang nói chuyện, hai người ăn rất ít, nội dung trò chuyện đại khái xoay quanh chủ đề liên quan đến công việc.
Một lúc sau, Lục Tư Thần đột nhiên phát hiện, chỉ trong chớp mắt mà Cố Manh Manh đã tiêu diệt hai đĩa xương sườn cùng với mấy chiếc cánh gà.
“Manh Manh!”
Anh trầm giọng, bất mãn nói: “Ăn từ từ kẻo bị bỏng.”
“Em biết rồi mài”
Có Manh Manh vừa gật đầu, vừa ăn thịt bò nướng.
Lục Tư Thần chau mày.
“Đừng chỉ ăn thịt!” Anh nói: “Ăn chút rau nữa.”
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh đáp một tiếng, má phồng lên, miệng nhét đây thịt.
Lục Tư Thần nhìn cô tham ăn như vậy, không khỏi thở dài.
“Thật sự ngon vậy sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Lần này, Cố Manh Manh cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh.
“Ừm, ngon lắm!”
Cô nghiêm túc gật đầu.
Lục Tư Thần đột nhiên nói: “Đừng nhúc nhích!”
“Hả?”
Cố Manh Manh nghe vậy mặc dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im.
Lúc này, Lục Tư Thần lấy khăn giấy ở bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
“Toàn là ớt.”
Anh nhẹ giọng trách móc: “Ăn từ từ, không ai cướp với em đâu.”
“Biết rồi…
Cố Manh Manh chu miệng.
Lục Tư Thần đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, nói tiếp: “Em nhìn xem môi bị cay sưng đến mức nào rồi? Không khó chịu sao?”
“Không khó chịu.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cuối cùng, cô lại cầm đũa lên, chuẩn bị tiếp tục gắp thịt vào trong.
Lục Tư Thần ngăn cô lại, hiếm khi tự mình nướng thịt…
Không, chính xác mà nói, anh đang nướng nắm và khoai tây.
Cố Manh Manh rũ đầu xuống, cảm thấy khó chịu: “Em vẫn muốn ăn cánh gà…”
“Ăn chút rau trước đã.”
Lục Tư Thần nói, không nhìn cô.
“Haiz…”
Cố Manh Manh thở dài.
Cuối cùng, cô ngắng đầu nhìn Lục Tử Diễm ở đối diện, mới phát hiện trên đĩa của anh có một cái cánh gà nướng, chưa hê động vào.
Thế là, cô bắt đầu sử dụng lại bộ não của mình.
“Lục Tử Diễm…”
Cô cười tươi nói.
Lục Tử Diễm vẫn luôn bình tĩnh, liếc mắt nhìn Cố Manh Manh, vẻ mặt không thay đổi: “Hả?”
Cố Manh Manh nhìn vào đĩa của anh, ý tứ rất rõ ràng.
Tuy nhiên, Lục Tử Diễm có tình giả vờ không hiểu.
“Làm sao?”
Anh cố ý hỏi.
Cố Manh Manh quay đầu liếc nhìn Lục Tư Thần bên cạnh, thấy anh đang bận nướng nắm nên nói: “Cái đó, anh không thích cánh gà nướng sao? Em thấy hình như anh còn chưa động vào một cái!”
“Vậy sao?”
Lục Tử Diễm nhướng mày.
Sau đó, ngay trước mặt Cố Manh Manh, anh gắp cánh gà trong đĩa của mình lên.
Có Manh Manh nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Vốn tưởng người đàn ông này sẽ cho mình cánh gà.
Tuy nhiên, sự thật là anh lại cho cánh gà vào miệng.
Cứ như vậy quang minh chính đại mà định cắn một miếng ngay trước mặt cô.
“Ây!”
Cố Manh Manh khẽ kêu.
Lục Tử Diễm cắn một miếng rồi lại đặt cánh gà xuống.
“Bây giờ động vào rồi.”
Anh nói.
Cố Manh Manh khè răng với anh như một con mèo dựng lông.
Lục Tử Diễm thấy thú vị, không khỏi cố ý khiêu khích: “Cô sao vậy? À, cay quá à? Miệng cô cay đến mức nhe ra luôn rồi.”
“AnhI”
Có Manh Manh trừng mắt.
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến: “Manh Manh?”
Cố Manh Manh nhanh chóng thu vẻ mặt lại, ngoan ngoãn ngắng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Làm gì đáy?”
Cô nhăn cái mũi nhỏ.
Lục Tư Thần đặt nắm và khoai tây nướng lên đĩa của cô, nói: “Được rồi, ăn đi.”
“Dạ…
Có Manh Manh đáp một tiếng.
Cô lại cầm đũa lên, cúi đầu, chậm rãi ăn nấm trên đĩa.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt bên cạnh.
Lục Tư Thần chú ý tới, nhướng mày nói: “Manh Manh, em đã ăn rất nhiều rồi, không được phép ăn thịt nữa!”
“Nhưng…”
Cố Manh Manh còn muốn nói gì đó.
Tuy nhiên, Lục Tư Thần đã không cho cô cơ hội: “Tiếp tục ăn, bớt nói lại!”
Nếu Có Manh Manh có đôi tới dài như thỏ thì giờ nó nhất định là cụp xuống.
“Được rồi…”
Cô lại cúi đầu xuống, rất không cam tâm mà ăn nắm trên đĩa của mình.
Rất nhanh, cô lại ăn hét khoai tây và nắm.
Bây giờ, cô đã vui vẻ trở lại.
“Em muốn ăn mực! Chúng ta ăn mực nướng đi!”
Cô vô cùng nhiệt huyết nói, chuẩn bị tự tay nướng mực.
Lục Tư Thần nắm lấy tay cô.
Có Manh Manh nhìn anh rất khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Tư Thần lạnh mặt nói: “Không được ăn nữa.”
“Hả?”
Có Manh Manh choáng váng.
Cô khó tin mà nhìn người đàn ông, nói: “Không ăn nữa?
Vậy thì, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Lục Tư Thần cũng không quan tâm, trực tiếp nhét người Vào xe.
Sau đó, anh mới nhìn Lục Tử Diễm đang đi theo phía sau.
Hai người nói chuyện bên ngoài một lúc.
Cố Manh Manh ngồi trong xe, bực bội hờn dỗi.
Không lâu sau, Lục Tư Thần lên xe.
“Bé con?”
Anh gọi, vươn tay muốn ôm cô vào lòng.
Nào ngờ, Cố Manh Manh vặn người, tránh anh.
Lục Tư Thần có chút không vui, nhưng nghĩ đến lý do mà cô khó chịu thì anh lại có chút bắt lực..