- thật là đáng chết mà, chết tiệt
Trong căn phòng xa hoa rộng lớn có người phụ nữ trung niên tâm mấy tuổi đang tức giận hất hết đồ xuống bàn
- phu nhân xin hãy bình tĩnh
Người giúp việc thấy bà ta hung dữ như vậy sợ bà ta sẽ làn chính mình bị thương nên đã lên tiếng
- chị ra ngoài đi tôi muốn yên tĩnh mình
- dạ phu nhân
Người giúp việc ấy cũng không dám nói gì chỉ lẳng lặng nghe theo và bước ra ngoài để bà ta mình trong phòng
Bà ta đang mưu tính cái gì đó. Đang suy nghĩ về việc
- " mình nhất định phải lấy lại lòng tin tưởng của con bé. Nhất định không được để mất nó. Triệu Mễ Mễ hiện tại đang là người của Dư Thần e rằng muốn tới gần chút cũng có chút khó khăn..."
...
Biệt Thự Dư Gia
- tiểu Mễ mau đi tắm đi nào, anh đã pha sẵn nước ấm cho em rồi đó
- dạ
Cô vui vẻ đáp. Cô mở tủ quần áo lấy đồ đi tắm thì bất giác phía sau hắn đã ôm lấy mình
- a Thần?
- bảo bối, em có muốn chúng ta cùng tắm chung hay không?
Hắn ma mị dụ hoặc nói vào tai cô. Hơi thở nam tính thở phào vào sau gáy cô khiến cô thoáng chốc có chút rùng mình
- nếu em muốn anh cũng không ngại đâu nha~
- ưm đừng mà Thần, em...em tự tắm mình là được rồi...không cần anh phải tắm chung đâu
- hửm không muốn thật sao? Nhưng mà, anh lại rất là muốn tắm chung với em đó bảo bối à
Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển trên thân thể cô. Cô ngượng ngùng ngăn hắn lại
- a Thần dừng lại, anh không được làm như vậy đâu
- tại sao lại không được vậy bảo bối? Nói anh nghe xem nào
- ưm đừng trêu em nữa
Mặt cô đỏ bừng lên. Hắn phì cười với bộ dạng đáng yêu lúc này của cô
- anh đúng là đáng ghét mà Thần, hứ giận anh luôn
- hahah xin lỗi em, bảo bối em quả thật là đáng yêu quá đó
Nhịn không được hắn hôn lên má cô cái ra vẻ yêu chiều cô gái nhỏ trước ngực này
- ngoan đi tắm đi nào
- ân
Cô cười gật đầu sau đó cầm đồ đi tắm, hắn cười nhẹ nhìn cô...
Sau khi tắm xong thì tới lượt hắn. Cô lúc này là đang mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng rộng phùng phình kia của hắn
Cả thân thể nhỏ nhắn mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ nào chẳng hay. Hắn sau khi tắm xong, vừa mở cửa bước ra ngoài đi được mấy bước tới chỗ cô nằm thì chợt nhận ra là cô đã ngủ lúc nào chẳng hay rồi
Hắn nhẹ nhàng đi tới đưa tay bế cô lên đi tới phía giường nằm đặt cô nằm ngay ngắn kéo mền đắp lên cho cô
- ưm Thần?
- ngoan ngủ đi nào
Hắn cúi người nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô sau đó quay lưng định ra ngoài thì bị cô vươn cánh tay nắm tay hắn lại
- không muốn ở mình, a Thần ở lại với em
- được được anh ở lại với em, ngoan ngủ đi nào
Hắn miễn cưỡng ngồi xuống giường kế cô nằm, hắn ngồi canh cho cô ngủ rồi mới đi làm việc
Thấy cô đã ngủ say hắn cẩn thận kéo mền cho cô rồi ra ngoài....
Hắn đang trong phòng làm việc, cô thì đang ngủ trên giường. Bên ngoài trời bắt đầu trở lạnh, gió mạnh thổi những lá cây gây tiếng động xào xạc xào xạc
- " tối nay sẽ bão? "
Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ và đóng cửa sổ lại sau đó quay về bàn tiếp tục làm việc...
Trời bắt đầu tối sầm tiếng sét chói tai đánh ầm ầm xuống. Bên ngoài hiện giờ là mưa rất to
Cô đang trong phòng ngủ, như đang gặp ác mộng nheo nheo lông mày
- tiểu Mễ lại đây
Ở khung cảnh đẹp tựa như cảnh đẹp của thiên nhiên ban tặng vậy. Có con người đứng trước mặt cô, là phụ nữ còn người kia là đàn ông
Bọn họ ở tuổi trung niên. Và họ, không ai khác xa lạ là cha và mẹ cô. Nhìn thấy cha mẹ mình, nước mắt bỗng không tự chủ mà rơi
- cha, mẹ người...còn sống ư?
- con gái lại đây nào
Họ dang tay ra. Cô vui mừng khóc òa lên chạy tới ôn chầm lấy họ. người, gia đình tưởng chừng như đoàn tụ ôm lấy nhau hạnh phúc
- cha mẹ người đừng bỏ rơi con. Đừng rời xa con
- tiểu Mễ à
- con gái, chúng ta chưa bao giờ rời xa con cả. Cha và mẹ luôn bên cạnh con, Mễ Mễ à
- hức hức
Khung cảnh đột nhiên dần thay đổi hẵng đi. Tất cả sập đổ mọi thứ tan biến. Màu đen bao chùm lấy mọi thứ. Cha mẹ cô cũng dần biến mất
- cha, mẹ
- con gái ngoan, hãy sống tốt
- không đừng mà, người đừng bỏ Mễ Mễ đi nữa mà hức hức, người đi rồi thì con biết chơi với ai nữa đây, ai bên cạnh con
- tiểu Mễ của mẹ ngoan không khóc nữa, mẹ yêu con con gái à...
Họ tan biến đi cô ngồi bệch xuống đất khóc òa lên như đứa trẻ. Đoàng bất ngờ tiếng sấm to cô bất ngờ tỉnh giấc
không gian tối òm như trong giấc mơ của cô vậy. Nước mắt như những giọt lệ chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp của cô
- Thần...a Thần anh đâu rồi hức hức...
Cô rất sợ bị cô đơn. Rất sợ bị hắn bỏ rơi trong đêm tối thế này. Cha và mẹ đã đi vào trong đêm tối như thế này. Từ lúc hắn xuất hiện trong cuộc sống cô tới giờ, hắn chính là người thân duy nhất mà cô có. Cô luôn ỷ lại vào hắn....nhưng bây giờ. Hắn đã đi đâu mất rồi, hắn là bỏ rơi cô sao?...
Trong phòng làm việc. Hắn vẫn đang nghiêm túc làm việc bỗng dưng nghe thấy tiếng sấm đánh to như vậy cũng dưng bút lại
- " tiểu Mễ không biết có bị giật mình tỉnh giấc vì tiếng sấm này không? "
Nghĩ rồi hắn đứng dậy đi về phòng xem cô như thế nào
Đứng trước cửa phòng hắn bỗng dưng cảm thấy có cảm giác rất kỳ lạ trong người. Mở cửa ra thì thấy có thân ảnh bé nhỏ đang ngồi co ro trên giường như đang sợ hãi thứ gì đó
- tiểu Mễ
Cô ngồi ôm cái gối trong người úp mặt xuống cái gối mà khóc
Hắn đi tới chỗ cô mới nhận ra là cô gái nhỏ của mình đang ngồi khóc
Thấy cô khóc hắn đau lòng vươn tay ôm lấy cô vào lòng
- Mễ Mễ không sao nữa rồi, có anh ở đây em không cần phải sợ nữa
- a Thần?
Nhận biết hắn đang ôm mình, cô vứt cái gối sang bên mà ôm chầm lấy hắn
- a Thần hức hức đừng bỏ rơi em, em sợ lắm...
- ngốc anh không bỏ rơi em, anh luôn ở bên cạnh em kia mà
- cha và mẹ...họ cũng trong đêm tối như thế này mà bỏ rơi em, họ đã đi để lại em mình...hức em sợ lắm, sợ a Thần cũng như họ cũng bỏ mặt không quan tâm em...
- không đâu, tiểu Mễ ngoan không khóc. Anh sẽ không bỏ mặt em đâu. Ngoan nín nào
Hắn hôn lên môi cô an ủi dỗ ngọt cho cô nín khóc
Cô gật đầu hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt nhỏ nhắn kia
- Mễ Mễ?
Không nghe thấy cô trả lời. Hắn nhìn xuống mới phát hiện là cô gái nhỏ này mới đây mà đã ngủ rồi. Khẽ cười hắn đặt cô nằm xuống giường sau đó mình cũng nằm xuống theo
Ôm cô vào lòng để cô có thể ngủ mà cảm nhận được hơi ấm của hắn. Hắn cẩn thận kéo mền lên mà đắp cho cả ...
- --------------
- Hết Chap