Sau khi giới thiệu giáo viên mới và một màn bá đạo đánh dấu người, thì mọi người cũng tản ra trở về lớp học trong không khí ghen tị, hâm mộ, khó hiểu,...
" Này! Chuyện gì đang xảy ra thế? " Hạ Niên quay đầu hỏi Bình An đang đi bên cạnh
" Cậu hỏi tớ? Tớ đi hỏi ai? " Trả lời hết sức thực lòng
Cả hai đi về lớp học với suy nghĩ khác nhau trong lòng, rồi thời gian cũng dần dần trôi qua. Giờ tan học cũng đã đến
Hạ Niên và Bình An đi ra cùng nhau, cả hai cười đùa thập phần vui vẻ, nụ cười trên môi của cậu luôn hút ánh nhìn của mọi người, trong sáng, tỏa nắng thêm vào chiếc răng khểnh đầy tinh nghịch kia tôn lên nét dịu dàng đầy khả ái.
Hai người đi lướt ngang qua chiếc BMW đầy sang trọng, bên trong chiếc xe là một người con trai toàn thân vận y phục đen, đôi mắt người con trai thất thần nhìn nụ cười của cậu lướt ngang qua, như cơn gió nhẹ nhàng thổi vào lòng hắn đầy ngứa ngáy.
" Văn Y, Văn Y em sao thế? " Từ xa Dương Khiết Song đi lại quơ quơ tay trước mặt người con trai kia. Vâng Dương Văn Y em trai duy nhất của Dương Khiết Song, tổng tài của tập đoàn Dương thị đầy quyền lực! Các người hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở đây ư? Đơn giản là hắn đi đón chị mình mà thôi ==
" A không sao, lên xe " Văn Y hồi phục tinh thần lập tức trả lời cô
" Em hôm nay thật khác lạ đấy nhóc con " Cô vừa lên xe vừa cốc vào đầu hắn rồi quay sang bẹo bẹo má
" Aiz chị! Em lớn rồi " Tuy lời nói bực dọc nhưng Văn Y vẫn để cô bẹo má mình như cục bột =.=
Về tới nhà Lục Hạ Niên đầy uể oải lết vào trong
" Hạ Niên ở trường có chuyện gì sao? " Ba Niên thấy con trai mệt mỏi thì lo lắng hỏi
" A không có chuyện gì đâu ba " Trả lời xong liền trực tiếp đi lên phòng
Sau khi đóng cửa phòng lại cậu liền ngã lưng lên giường bắt đầu trầm tư suy nghĩ
" Cô Dương, tỷ tỷ xinh đẹp, quý nhân, rốt cục người này như thế nào nhỉ? Làm trợ thủ? Ý gì đây? "
Lăn lộn, vò đầu bức tóc mọi thứ đều được Hạ Niên áp dụng, lúc lâu sau liền bật đầu ngồi dậy
" Đi tắm thôi -- "
Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước xối xả
" sau cậu bước ra với một chiếc T-Shirt trên người, phần áo dài qua đùi lộ ra cặp chân thon dài bạch ngọc, nước từ mái tóc chảy xuống theo chiếc cổ đi thẳng tới xương quai xanh đầy tinh tế.
Sấy cho khô tóc song cậu liền nhảy lên giường lấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ mới mua ra đọc a~
Đọc được phân nửa cuốn tiểu thuyết tràn ngập cẩu huyết thì giọng nói của mẹ Niên vang lên
" Tiểu Niên xuống ăn cơm "
" Vâng " Dứt lời liền lật đà lật đật chạy xuống lầu
" À tiểu Niên hình như nhà đối diện mới có người chuyển đến, con đi mời họ qua ăn chung coi như làm quen " Ba Niên tuôn luôn một tràng
Không thể làm gì khác cậu đành vác thân xác qua nhà người ta mời ăn chung bữa cơm.
Nhà đối diện từ ngoài nhìn vào cũng không có gì đặc sắc nhưng nhìn vào gara thì Hạ Niên liền ngỡ ngàng, những chiếc xe trong đấy không phải loại rẻ tiền nha~ rất đắt đỏ đấy
Ting~ting~ting! Nhấn chuông xong liền đứng đấy đợi người ra mở cửa
" Ra liền đây " Giọng nói này, thân ảnh đấy
" Khiết Song tỷ? " Hạ Niên mờ mịt nhìn người đứng đằng sau cánh cửa kia
" A là Niên nhi nha~ " Khiết Song bỗng hào hứng mở cửa ra kéo cậu vào trong nhà. " Ra em ở đối diện sao? "
" À vâng " Cậu ngác gật gật đầu trả lời
Bước vô trong nhà điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một người con trai thân vận chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đầy lịch lãm, người trước mặt này toát lên một vẽ đẹp khó cưỡng lại, đôi con ngươi đen láy như hút sâu cả thế giới vào trong, đôi môi hồng hào nhìn qua như quả anh đào vừa chín. Thân hình không mập không ốm rất vừa người, người con trai này có hay chăng là nam chính trong tiểu thuyết đam mỹ bước ra không?
" Niên nhi, Niên nhi " Nhìn thấy cậu thất thần Khiết Song đứng kế bên liền lay lay cậu
" A xin...xin lỗi " Thấy mình vừa nãy lộ ra vẻ mặt mê mang thì bỗng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu xuống hai bên má cũng không thể che giấu được một màng ửng đỏ
"Thực mất mặt chết đi được" Hạ Niên trong lòng đang điên cuồng gào thét
" Đấy là em trai tỷ, Dương Văn Y a~ " Khiết Song vui vẻ kéo Văn Y đang đứng đấy lại
" Chào " Hắn vẻ mặt thờ ơ chào hỏi
" A tôi là Lục Hạ Niên, chào chú " Lấy lại được vẻ mặt bình thường cậu liền tiêu sái chào hỏi
Dương Văn Y sau câu chào đó của cậu liền rơi vào trầm mặc, Khiết Song đứng kế bên khẽ vẫy vẫy tay ý bảo cậu lùi ra sau, còn cô cũng tự giác lùi đi
" Cậu lập lại một lần nữa " Nhướn mày
" Ahaha chào chú" Lục hạ Niên ngây thơ lập lại
Lập tức mặt Lương Văn Y liền nổi mấy đường hắc tuyến, nhưng không lâu lại thờ ơ nói trong giọng lại không kìm được vài phần tức giận
" Gọi sao tùy cậu "
" Này Văn Y đừng giận em ấy chứ " Khiết Song tiến lên hòa giải
" Y ca ca " Rồi tuyệt chiêu lại bắt đầu
Tiếng kêu vừa dứt thì cả người của Văn Y liền khựng lại lia mắt nhìn chằm chằm cậu
Cậu nở nụ cười, một nụ cười có thể nói là lay động lòng người, đôi mắt xinh đẹp híp lại như vầng loan nguyệt, chiếc răng khểnh lộ ra khỏi bờ môi hồng nhuận càng thêm hoàn mỹ. Nụ cười này giấc ban chiều hắn đã thấy qua, và nó lại một lần nữa làm hắn thất thần. Hạ Niên lên tiếng, giọng nói thập phần ngọt ngào như mật rót vào tim người nghe
" Tôi chỉ nói giỡn anh cần gì phải giận chứ "
Cứ thế đôi mắt băng lãnh của Dương Văn Y bị giọng nói ấm áp của cậu làm cho thập phần ôn nhu, đến Khiết Song đứng bên cạnh cũng phải khiếp sợ.
" Thú vị rồi đây " Đây là suy nghĩ trong lòng một ai đó, người đó nở nụ cười đầy gian ác