Nối tiếp chương trước..
.
.
.
.
.
.
.
Nhà Văn Y....
- Mấy món này thật sự rất ngon a~~,Song Song bữa nào chỉ bí kíp ướp thịt của con cho bác gái có được không?- Mama Hạ Niên vui vẻ hỏi cô
-Ân~ đương nhiên là được ạ, có điều.... - Khiết Song cố ý kéo dài chữ cuối
-Làm sao???- mama đại nhân khó hiểu
-Mấy món này vốn là Văn Y tự mình gian nan làm ra vì vậy bác gái nên hỏi em ấy ạ!- Khiết Song cười mỉm cố tình kể thành tích của em trai mình
-Ái chà~~ là do con làm sao!?- mama Hạ Niên bất ngờ liền kích động hỏi Văn Y
-... Vâng, sau khi dùng xong bữa tối con sẽ viết công thức ra giấy rồi gửi cho bác - Văn Y thu tất cả ánh mắt của mình đang tập trung trên người Hạ Niên lại rồi trả lời mama tương lai
-Được a~~ cảm ơn con, phải chi ai kia cũng biết nấu ăn như con thì tốt biết mấy- mama đại nhân cười tỏa nắng nói móc tiểu gia hỏa đang nhăn mặt nhăn mày kế bên
-hahaha bác gái là đang nói cậu nhóc kia sao? Nếu bác muốn cậu nhóc nấu ăn giỏi như cháu thì cứ để cậu nhóc ở đây với cháu vài ngày ... xem như là học nghề đi ạ- Văn Y vui vẻ nói
-Con chắc không đấy? Thằng nhóc quỷ này khó dạy lắm đến bác còn bó tay- mama đại nhân vừa nói vừa xoay qua nhéo má thằng con
-mẹ!!!!!- cậu gằng từng chữ
-Con mời bác trai bác gái dùng cơm ạ- Khiết Song lên tiếng để tránh đại chiến võ mồm giữa hai mẹ con nhà họ Lục
...
Bữa cơm tối chậm rãi trôi qua, hình như... ai ai cũng cảm nhận được một loại không khí ấm áp tỏa ra khắp bữa ăn ấy...
Mỗi ngày được ăn cơm cùng với gia đình chính là loại hạnh phúc mà mỗi người đều muốn . Có người phải đi học hoặc đi làm thêm nên ở xa nhà, đến mâm cơm đạm bạc do chính tay mẹ làm cũng không có, mỗi ngày trở về "nhà" thứ chào đón bản thân đầu tiên chính là màn đêm sau đó là cô đơn...
Những người giàu có nhìn bề ngoài họ sống sung túc không thiếu thứ gì nhưng đâu đó bên trong họ thiếu thốn tình cảm. Tội nhất là con của họ, số lần được gặp ba mẹ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đa số là người làm hoặc dú nuôi lo liệu tất cả cho con của họ. Đừng vì công việc mà quên đi thứ quan trọng nhất chính là gia đình!
Một ví dụ điển hình cho sự việc nêu trên đó chính là Văn Y và Khiết Song. Ba mẹ của cả hai lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, họ thường xuyên đi công tác xa. Từ nhỏ Văn Y sống trong sự thiếu thốn tình cảm của ba mẹ.Khiết Song có lẽ đỡ hơn Văn Y vì được sinh ra trước, khi đấy chuyện làm ăn của ba mẹ họ còn kha khá tức chưa phất lên nên họ còn có thời gian chăm sóc cho cô. Khi Văn Y được sinh ra chính là chuyện của ba năm sau, ba mẹ cả hai thành công tìm được đối tác làm ăn lớn nên bắt đầu chỉ lo đến công việc và công việc. Họ mướn dú nuôi và người hầu về nuôi lớn tiểu thiếu gia Văn Y.
Mấy lần ở trường học cậu nhóc Văn Y thấy các bạn được ba mẹ đưa đến tận lớp, thấy ba mẹ các bạn hôn các bạn trước cổng trường, hợp lớp phụ huynh của mỗi bạn đều đến đông đủ chỉ có Văn Y là được dú nuôi đến dự hợp lớp.
Cậu nhóc tuổi thân khóc một mình cũng chẳng ai biết, cứ vậy mà sống cho đến một ngày cậu nhóc muốn ba mẹ chú ý đến mình nên đi gây sự với các bạn nam trong lớp. Kết quả là cô giáo mắng cậu nhóc một trận rồi bị phụ huynh của mấy bạn nhỏ khác khinh thường dùng lời lẽ cai nghiệt mắng, về phần cậu nhóc...không những gây sự không xong còn bị mấy bạn nhỏ khác đánh lại bầm dập mặt mũi.
Dú nuôi biết tin thì chạy vào lo lắng hỏi thăm cậu, sau đó liên tục xin lỗi mấy vị phụ huynh kia vì lí do yêu hòa bình và ghét chiến tranh. Về đến nhà thì dú nuôi thoa thuốc cho cậu nhóc rồi gọi điện cho ông bà chủ báo tin cho họ. Mẹ cậu nhóc Văn Y định lên tiếng mắng cậu nhưng có tiếng điện thoại di động reo lên bà nghĩ à đối tác hay gì đó quan trọng nên lập tức ngắt điện thoại bàn.
Cuối cùng Văn Y từ bỏ việc làm cho ba mẹ chú ý đến mình
...
Tối hôm đó....
-Phòng của tôi ở đâu vậy ch...anh ?- Hạ Niên đứng trước cửa nhà Văn Y bàn tay nhỏ nắm balo hồng sọc trắng hơi to
-???? Cậu qua nhà tôi thật à?- Văn Y trong lòng cười như điên cố tình hỏi cậu
-Thì anh bảo như vậy ... Hại tôi bị mẹ đẩy qua đây đây này!-
- Làm sao đây? Hiện tại tôi đổi ý rồi- Văn Y cười một cách nguy hiểm
-Về không được đi cũng không xong ....chậc~~ đành dùng tới mấy chiêu đó thôi- lẩm bẩm một chút sau đó Hạ Niên lảo đảo vài cái rồi đột ngột ngã xuống may mắn được cánh tay rắn chắc của Văn Y đỡ lấy.
-Ha~~~~ anh đẹp trai ơi em đau đầu quá~ưm~~~~ anh đẹp trai làm ơn cho em vào trong được không? - Hơi thở nặng nhọc kết hợp với giọng điệu mềm mại pha chút mệt nhọc Hạ Niên nhanh chóng làm cho Văn Y siêu lòng, thính bay tung tăng xung quanh chỗ hai người
-Kế mỹ nhân ấy kh...- lời nói của văn y bị Khiết Song cắt ngang
Khiết Song đứng trên bậc thang nhìn hai người song nở nụ cười hy vọng, hướng chỗ hai người nói :"Hảo a~~~ Niên nhi mau vào đây, tỷ tỷ dẫn em lên phòng nga~"
(đoạn thoại đầy đủ của Văn Y: Kế mỹ nhân "dỏm" ấy không lừa được tôi đâu) :)
-Tỷ tỷ da tỷ thật trắng nha! Tỷ dùng dưỡng da loại nào vậy a~?- Hạ Niên vội mang balo lên chạy lại chỗ Khiết Song
Văn Y nhìn tiểu tử kia chạy đi mà đôi môi mỏng cong nhẹ thành vòng cung, Khiết Song thấy em trai mình như vậy liền tặng một cái cười khinh trêu em trai ý muốn nói là "mày rốt cục cũng siêu lòng với Niên nhi rồi? Chuẩn bị làm thê nô công đi! Rồi một ngày chị mày sẽ thấy cảnh tổng tài nạnh nùng làm những việc chưa từng làm làm với vợ. Ahahahahahaha"
Hiện tại Hạ Niên đang nằm lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được vì chỗ ngủ mới, cậu đành mở điện thoại xem đam mỹ tới nửa đêm thì cảm giác khát nước.
Đôi chân mang dép lê lẹp bẹp lết từ từ xuống nhà bếp
-aaa- va vào cái gì đó to lớn khiến Hạ Niên sợ đến nỗi hét lên
-cậu đi đâu?- thanh âm trầm ấm vang lên khe khẽ bên tai khiến cho Hạ Niên nhận ra thứ mình va vào
-tôi muốn uống nước
-Sao không bật đèn?-
-...không biết nút bật ở đâu! - y hơi run trả lời anh
"cạch" đèn được bật lên
-cảm ơn anh-
-Không có gì. Nút bật đèn ở đây, lần sau muốn cái gì có thể gọi tôi- Văn Y nói song cánh tay rắn chắc chỉ qua một căn phòng kế bên phòng Hạ Niên.Thì ra phòng anh ta kế bên phòng mình...(giải thích: giọng Hạ Niên run lên là vì đèn vẫn chưa được bật, Văn Y nhận ra Hạ Niên sợ bóng tối cho nên mới bật đèn lên)
- Cái gì cần đều có trong tủ lạnh. Cậu có thể tùy ý sử dụng-
-Đã biết, cảm ơn anh-
Văn Y được cộng thêm điểm hảo cảm a~~~~