Thiên Hoa đưa tay ôm gương mặt lo lắng:
- Chỉ là chưa phải lúc. Chúng ta nên như vậy thôi.
- Như vậy là thế nào?
Anh đưa tay lên cầm lấy tay cô.
- Em muốn sao cũng được,miễn là...đừng đẩy anh ra xa em.
- Anh muốn em đi Luân Đôn cùng à?
Anh gật đầu.
- Muốn...cùng em đi khắp thế gian.
- Vậy dẹp xe lăn nhé!Em muốn tự đi.
Tổng tài do dự.
- Anh lo cho sức khỏe của em.
- Em nói em ổn.Khi nào thấy đau và mệt em sẽ ở lại phòng.Em không muốn người khác nói em bất tài,ràng buộc anh,không muốn người khác xem thường em,sỉ nhục anh?Em muốn họ biết em và anh đã cố gắng thế nào? Đã vượt qua những gì?Em ghét những loại người khi thấy người ta yếu thế thì vùi dập.
- Chịu nói rồi à! Em biết rồi đúng không?Em quan tâm đến lời họ nói sao?
- Vì họ nói anh vì tài sản của em mới lấy một người ngồi xe lăn làm vợ.Một người như anh không thể có được một cô gái khác hơn em sao?
- Anh không tìm ai khác hơn em được.Dù em có nằm một chỗ thì vẫn vậy thôi.Đời này Đạo Thiên đã chọn ai thì chỉ có người đó mới ở cạnh được.Còn lại mọi thứ trên đời đều vô vị.Biết không vậy?Muốn anh khóc ư?
Thiên Hoa gương mặt căng thẳng thì phì cười.
- Em giận lắm!Bộ chặn thông tin hết rồi hả?
- Muốn trả thù không chị hai?
- Muốn,là ai vậy?
Tổng tài mở clip nhân vật mà Thiên Hoa muốn biết cho cô xem.Đứng phắt một cái khiến anh giật cả mình.
- Không có Bạch Thiên Hoa này các cô dám quyến rũ chồng người khác ư?
Tổng tài ngước nhìn mĩm cười ôm eo cô ngã vào người anh.
- Vợ anh ghen ư?
- Muốn dạy những loại đàn bà thích giật chồng người khác,phá hoại tình cảm người khác.Anh có cách gì trả thù không?
Đạo Thiên nhìn vợ cười.
- Chúng ta chuyển đổi tính khí rồi hả?
Đây anh muốn tung những đoạn clip này?
Anh đưa cho cô xem những clip và hình ảnh anh đã lén chụp,lén quay lại.Hình ảnh Thiên Hoa làm việc,cố gắng luyện tập,giúp đỡ anh dù ở nhà.
Cô bật khóc.
(Thì ra những lúc anh quay lén là cố tình gợi ra gì đó sao?Để cho người khác thấy sao.Anh dự tính tất cả)
- Đây là thông tin cá nhân của em,nên anh muốn hỏi ý kiến em.Mà vẫn chưa biết làm sao để nói,vì không muốn em biết bài báo lúc sáng.
- Anh cứ trả thù theo ý anh đi.Làm sao em hả dạ nhé!
Cả hai cùng nhau lên giường ngủ.
- Vợ à,kiểu này chắc anh bệnh mất.
Thiên Hoa bật cười.
- Tổng tài như anh chỉ có một trên đời.Bị kềm hãm bởi một tiểu thư như em.
- Anh muốn em tự nguyện,tiểu thư ạ!
Hôm sau, vừa bỏ đi mái tóc dài truyền thống thay vào đó là mái tóc ngắn trẻ trung,và hấp dẫn.Người giúp việc:
- Tiểu thư,có cô gái tự xưng Giám đốc tập đoàn Volvo Motor cần gặp.
Thiên Hoa đoán ra là người đã cho tung tin của cô lên mạng.Cô trang điểm,thay đồ và bước xuống.
- Tôi biết cô hay cô cần gì Bạch Gia?
Cô gái mặc một chiếc đầm đỏ ôm sát cúp nửa ngực khiêu gợi đẩy đà.
- Cô không biết tôi nhưng chắc biết Volvo Motor?
- Tôi biết chứ,tập đoàn xe hơi lớn nhất nhì Châu á mà nhỉ?
- Vừa qua chồng cô đã lợi dụng tôi quay một video clip ảnh hưởng đến danh dự của tôi..Cho nên tôi nghĩ cô có tiếng nói với anh ấy.Khuyên anh ấy..
Chưa đợi nói hết Thiên Hoa nâng ly trà rồi nói
- Thường thì anh ấy làm gì cũng có lí của anh ấy.Nên tôi không bao giờ ngăn cản,luôn tán thành.Cô nói anh ấy lợi dụng cô?
Tôi nghĩ chắc hẳn cô đã gợi tình anh ấy nên mới bị quay clip đúng không?
- Sao...sao cô biết?
- Anh ấy...việc gì cũng nói cho tôi biết dù cho có lên giường với ai đi chăng nữa.Mà thường những loại người như vậy hay bị anh ấy gài clip
- Đúng là thâm sâu.Cô tin anh ta sao,người chỉ ngồi yên một chỗ như cô cũng khiến anh ta chán.
- Cô thấy tôi đang đi bằng chân chứ?Người như cô đừng quá tự tin dụ đàn ông.Những loại cô rù quyến được là hạng rẻ tiền hám dục vọng.Còn như Đạo Thiên anh ấy thì khác.Với tôi chỉ cần hở một tí thôi là anh ấy đủ say.
- Cô ở nhà mà biết gì chồng mình?
Thiên Hoa mĩm cười
- Cô sẽ biết thôi.Cô còn nhỏ tuổi tôi khuyên cô.Có sắc thì nên kín đáo,hở lúc cần,cái gì ít thấy thì mới thích thú khi nhìn được.Còn cái gì mà nhìn hoài nó mau chán mắt.Tôi không giúp gì được đâu.Mời cô...
Cô gái tức tối đứng dậy bỏ đi.
- Khoan...cầm đồ cô về nhé.Cái này tôi không thiếu đâu.
Thiên Hoa nhấc máy gọi cho Tổng tài.
- Sao vợ?
- Cô ta mới tới đây.
- Trời...cô ta gan thế.Rồi thế nào,sao em không nhắn anh về.
- Em đã diện thật xinh đẹp và quyến rũ trước mặt cô ta rồi.Còn khuyến mãi thêm bài học làm phụ nữ quyến rũ nữa cơ.
- Con bé ấy cũng còn nhỏ đời.Mới hưởng sự nghiệp nên còn chưa biết vợ của anh thế nào rồi... ơ mà bài học quyến rũ? Là quyến rũ đàn ông à?
Thiên Hoa cười khúc khích.
- Anh biết làm gì?
- Chỉ muốn em quyến rủ anh thôi nhé!
Con bé cúp máy và quay lại ngồi lên xe lăn.Tổng tài đặt Cam trong phòng,cô muốn gặp riêng bác sỉ cho nên đã vào phòng anh mình.
- Sắp tới tôi có chuyến đi xa,liệu có thể đi lại được không?
- Được...nhưng ít thôi.Khi cô cảm thấy đau thì nên nằm xuống giường nghĩ.Đừng cô gắng quá lâu.Mai tôi cho y tá mang đến chiếc đai quấn.Sẽ định hình và hổ trợ xương sống cho cô rất nhiều trong chuyến đi.
- Vâng cảm ơn bác sỉ.Tôi chỉ thấy khó khăn khi làm việc gì đó phải cong lưng,cuối người.
- Cô hạn chế nhé,tôi kê thêm thuốc bổ để cô khỏe đi xa.
Bác sĩ rời khỏi thì Tổng tài vừa về.Anh lật đật chạy vô nhà,mở cửa phòng không thấy cô.Khiến anh hoảng
- Bà Di tiểu thư đâu?
Tiểu Hoa từ phòng anh trai lăn xe ra.
- Em đây!
Anh chạy đến
- Anh thấy bác sĩ đến,em làm sao?
Cô cười:
- Đến kiểm tra thôi,định giấu anh mà sao nay về sớm thế?
Anh đẩy cô vào phòng:
- Có vấn đề gì mà giấu?
- Không gì đâu!Em muốn kiểm tra và tham vấn bác sĩ về chuyến đi.
Cứ tưởng anh sẽ hỏi thế nào,nhưng chỉ ậm ừ rồi đi tắm.Có vẻ khó chịu.
Tiểu Hoa thiếp đi vì liều thuốc của bác sĩ.Anh kéo mền đắp cho cô rồi làm việc.
Một giấc lâu mở mắt thấy Tổng tài gục đầu trên bàn.Công việc gần đây mệt mỏi lắm sao?Chưa bao giờ cô thấy anh ngủ quên trên bàn làm việc.
Cô ngồi dậy vừa xuống giường là anh giật mình.
- Sao mệt không lên giường nghỉ?
- Anh mãi suy nghĩ rồi ngủ quên.
- Anh suy nghĩ gì?
- Công việc thôi.Cũng xong rồi.Em tắm đi rồi xuống ăn cơm.
Tiểu Hoa tắm rồi chọn một chiếc đầm dây màu đỏ.Cô bước ra và quay lưng nhờ anh thắt dây.
Tổng tài lúc này mới giật mình.Anh choàng lấy ôm và hôn lên bờ vai nõn nà.
- Lúc chiều bực em muốn giấu anh mà quên để ý mái tóc mới của vợ.Đáng yêu và bé bỏng
- Xùy..không phải trông xấu nên anh không ấn tượng à?
- Giờ chỉ muốn đặt em lên giường thôi.Sao nay mặc đẹp thế?
- Chúng ta ra ngoài ăn nhé.Đã lâu rồi!
- Tuân lệnh!
Cả hai rời phòng:
- Hai đứa đi đâu? Không ăn tối à?
- Anh với ông ăn đi.Hôm nay,vợ chồng em đổi gió.
- Em đi lại còn đau không mà đòi đi nhiều?
- Em khỏe rồi chẳng qua em giả lười thôi.
Bạch Vỹ lắc đầu chào thua em gái.Cũng lâu nó đã không bước ra ngoài rồi nên anh đành im.
Một bữa ăn ở nơi cũ nhiều kỉ niệm,với ánh nến và ánh đèn của những tòa nhà chọc trời bên ngoài.Cả hai đều rất thích cái tòa nhà này.
- Lâu rồi mới lại được ngồi ăn và ngắm cảnh ở đây.
- Đây là nơi anh đã tỏ tình với em đó.
- Làm gì có?
- Thật khi đó em say rồi không nhớ.
Tiểu Hoa suy nghĩ.
- Ơ hóa ra không phải em tỏ tình à?
Anh mĩm cười.
- Đồ ngốc!
- Hóa ra anh cũng biết lừa gạt đó chứ?
- Ai bảo em cứ không hiểu cho tình cảm của anh?
- Tổng tài khét tiếng như anh lại bị thâu phục bởi một nữ nhi.
- Trước đó là thú vị,sau là anh nhận ra mình yêu em khi Bạch Vỹ xuất hiện.
Tổng tài nắm lấy tay cô.
- Em chưa để anh phải lo lắng gì trong tình cảm,nhưng anh lại để em phải gặp những người cạnh tranh.Anh thật xin lỗi.
Cô mĩm cười nâng ly rượu uống.
- Cũng may từ lúc anh làm em tổn thương đến nay em chưa phải khóc vì anh là được rồi.
- Đạo Thiên trước kia nếu nói sợ mất đi địa vị và tài sản,thì anh bây giờ là sợ mất đi em,Bạch Thiên Hoa.
Anh đưa bàn tay lên môi và hôn.Thiên Hoa cô cũng không ngờ lại có thể nắm giữ người đàn ông khét tiếng này một cách thuần phục.Đến nỗi cô lại sợ một ngày nào đó lại chịu tổn thương lớn hơn.
Nhưng dù thế nào đi nửa,những đau đớn cô chịu đựng đã khiến cho anh kinh hồn bạt vía.Ranh giới của sự đau đớn mất đi người mình yêu thương.Cô bằng lòng chấp nhận đứng phía sau hổ trợ anh vẹn toàn.