Gia gia của Thiên Hoa nghe tin từ báo đài và hình ảnh cô trong bộ váy trắng đầy máu me ấy mà lên cơn nhồi máu.
Bạch Vỹ khổ thân lòng dạ rối rắm vừa lo em gái,vừa lo ông lên cơn sợ đột quỵ.
Tử Long,Karen chạy đến cạnh Đạo Thiên.Mọi người mòn mỏi chờ đợi,Đạo Thiên bây giờ chẳng còn giống Tổng tài khét tiếng mà người ta hay nói.
Hình dáng đầu bù tóc rối,ngồi bệt ra đất không còn biết sạch sẽ hay xung quanh nghĩ gì.Điều anh muốn biết bây giờ người đó có làm sao không,đau không?
Hình ảnh ấy cứ chập chờn trong đầu anh bóp nghẽn tim anh.Cô đỡ cho anh nhát dao chí mạng từ phía sau,vậy mà đến khi gục cũng không buông tay anh.Ôm lấy anh thật chặc.Tổng tài rơi nước mắt.
Một...hai...ba....rất nhiều....nhiều giọt nước mắt rơi xuống và nấc thành tiếng nghẹn ngào nghẹt thở tâm can.
Chẳng dễ bắt gặp một người đàn ông rơi lệ, nhưng một khi họ đã khóc tức là họ đã rất đau đớn.Ngay cả khi bà anh qua đời anh cũng chưa từng khóc như vậy.
Anh khóc vì lo sợ,và bất lực,anh khóc vì không thể che chở cho cô,cũng không thể tay che trời như trước kia vô cùng ngạo mạn.
Karen và Tử Long chỉ biết ngồi lặng im nhìn anh,vì biết rằng cứ để anh khóc cho vơi đi áp lực,sự lo lắng trong anh.
Cánh cửa mở, y tá chạy ra..
- Ai là người có nhóm máu A? Hoặc máu O.Bsi cần truyền máu trực tiếp.
- Tôi...
Tổng tài bước vào cùng y tá.Anh nằm xuống,khoảng cách giờ đây là chiếc rèm.Anh có thể nghe tiếng dao kéo,tiếng bs..nhưng anh vẫn chưa thấy được khuôn mặt cô dù khoảng cách là sãi tay.
Tim anh nó như muốn cùng nhịp với tiếng bíp bíp bên kia,anh mơ màng nhắm mắt.
h sau khi thức dậy,Tổng tài thấy mình nằm ở phòng bệnh nhân,có Bạch Vỹ,Tử Long cùng ngồi cạnh.Cả người đó im lặng không nói nhìn xa xăm chẳng để ý anh thức.
- Thiên Hoa đâu..
Bật dậy,xuống giường.Bạch Vỹ lên tiếng:
- Xong rồi,nó đang nằm hồi sức chờ tỉnh.
- Bác sĩ nói gì?
Không cần nghe câu trả lời anh chạy đến phòng bác sĩ đã mỗ nghe kết quả.
- Chào bsi,tôi có thể biết về bệnh lý của Bạch Thiên Hoa?
- Bên gd Bạch Gia đề nghị giữ kín bệnh án nên tôi không thể giúp gì cho anh.
- Tôi là Hắc Đạo Thiên là chồng của cô ấy.Ông có thể nói...
Sau khi bsi nghe xưng tên mới chịu nói cho anh:
- Tạm thời chúng tôi phẫu thuật đốt sống thành công.Nhưng vết đâm trúng vào cột sống cho nên cô ấy phải hạn chế đi lại,có thể phải ngồi xe lăn thời gian cho cột sống lành và trụ được khi cô ấy đứng.Và một vấn đề nữa....
- Ông cứ nói hết.
- Có thể biến chứng chuyển sang ung thư cột sống nếu như bệnh có xu hướng tệ đi.Bệnh nhán càn phải theo dõi thường.Và về sinh sản có thể khá lâu mới có thể sinh con và cần bsi theo dõi sát tránh ảnh hưởng người mẹ.Tốt nhất là đừng nên sinh con.
Tổng tài im lặng gật đầu bước ra.Anh đi ngang phòng hồi sức và nhìn vào nơi cô đang nằm.Đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Mọi người mệt mỏi chờ cô tỉnh dậy và ngủ gục đến sáng hôm sau y tá vào phòng.
- Mời người nhà của Bạch Thiên Hoa đến đưa bệnh nhân về phòng.
chàng trai giật mình tỉnh giấc,Tử Long ở lại dọn giường.Bạch Vỹ và Đạo Thiên đi theo.
Thiên Hoa nằm mở mắt nhìn ra cửa thấy người đàn ông nôn nao đón mình,cô phì cười.Bác sĩ bước đến
- Sao tỉnh dậy không đau hay sao mà cười tươi thế?
- Đau chứ bác sĩ.Mà tôi vui vì có những người đàn ông tuyệt vời bên cạnh.Thôi mau dặn dò tôi đi tôi muốn gặp người đó lắm rồi.
Bsi gật đầu cười
- Cô thật mạnh mẽ.Tôi hi vọng sau này cô sẽ càng mạnh mẽ hơn.Vết thương của cô đã tạm ổn,nhưng do có tổn thương đến cột sống cho nên cô hạn chế đi đứng nhiều.Khoảng - năm cô nên dùng xe lăn để cột sống phục hồi vững hơn.Nhớ thăm khám thường nhé.
Thiên Hoa gật đầu cảm ơn.Y tá đẩy cô ra phòng,vì vết thương ở phía sau nên phải nằm nghiêng bên khiến cô cảm thấy người mình tê cứng.
- Đây ăn sáng xong cho cô ấy uống thuốc.Bsi nói cô ấy nên ăn kiêng để vết mỗ tốt không rỉ nước vàng...
Y tá rời khỏi người thanh niên ngồi xuống cạnh cô.
- Có đau không?
- Em thấy thế nào?
- Em đói không?
Cô phì cười lần nữa..
- Vâng em đói,em ổn và khá đau.
chàng trai ấy như chùn xuống khi thấy cô cười.Đạo Thiên đi mua thức ăn cho cô.Tử Long cản lại:
- Để tao đi mua,mày ở lại cũng nghĩ ngơi đi.
Trong phòng hiện giờ còn những gương mặt chính với nhau.Thiên Hoa trêu đùa để đánh tan bầu không khí.
- Đạo Thiên em nghe bsi nói anh truyền muốn cạn máu cho em luôn hả.
Đạo Thiên mĩm cười âu yếm:
- Khùng,cạn máu thì làm gì giờ đứng đây.
- À...anh ông chắc biết chuyện này chưa?Báo đài chắc đưa tin rần rần...
Bạch vỹ do dự:
- Ông khi biết tin đã bị nhồi máu..hiện đang nằm bên khoa tim mạch.
- Hả...sao lại mất bình tỉnh như vậy chứ?Bsi nói ông thế nào?
- Hiện đã ổn định,bsi kê thuốc an thần cho ông.
Nói rồi cô yên tâm,và quay sang Đạo Thiên.
- Đạo Thiên anh đến công ty sâp xếp,cho Karen đến đây chăm sóc cho em.
Ánh mắt Đạo Thiên không hiểu sao Thiên Hoa không muốn mình chăm sóc,rồi nhìn vào đôi mắt lúng túng của cô mà đọc. (Đạo Thiên ngốc,em nằm chỗ phải kiếm con gái lo cho em chứ.Anh là đàn ông mà...)
Sau khi đọc xong anh không đáp lại chỉ im lặng như đã nghe thấy.Tử Long về mọi người cùng ăn.
- Đạo Thiên anh ăn trước đi rồi giúp em ăn.
- Không, chúng ta ăn chung.
Anh ăn và đúc cho cô,vừa ăn vừa nhìn mấy người thanh niên tội nghiệp này,chắc vừa trãi qua khủng hoảng lại buồn cười.Ở góc Bạch Vỹ múc chậm rãi rồi lặng nhìn.
(Cái con bé này,vẫn có thể vui vẻ và cố tỏ ra mạnh mẽ trước bệnh tình của mình.Trời sinh em có tài có sắc nhưng em gặp tiểu nhân nhiều quá.Anh biết giúp gì cho tương lai của em đây.Dù biết cái thằng ngồi kia hiểu rõ tâm tình,nhưng liệu có ngày nó buồn chán khi mãi lo người chỉ biết ngồi yên hay k?)
- Hai...anh hai....
Bạch Vỹ giật mình với tiếng kêu của Thiên Hoa.
- Anh lo nghĩ gì vậy?Ăn rồi về trông ông đi.Em ở đây có mọi người rồi.
...........
Karen vào thăm,Tổng tài nhờ trông Thiên Hoa anh đi về nhà lúc.Karen lau người thay quần áo cho cô.
- Cũng may còn lượm được cô em nước ngoài.Người tưởng chừng như xa lạ lại gần với mình hơn.
- Chị nói vậy là sao?Em..em không biết sao nhưng khi biết chị em đã ái mộ lắm.
- Ý chị người bạn thanh mai trúc mã tựa như có sướng cùng sướng có khổ cùng khổ.Ây thế mà lại hại nhau.Còn người lạ mới quen họ kaij nhiệt tình quá đỗi.
- Sao chị tin em mà nói như vậy?
- Lúc chị sang Paris tìm Đạo Thiên,và cả thời gian chị ở đấy.Và rồi em vì chị mà bỏ quê hương đến nước người.Đủ thấy em coi trọng thế nào?
- Chị đừng tin yêu em quá,rồi lỡ em làm chị thất vọng.
Cô nắm tay em.
- Chỉ bây giờ em lo cho chị,chị cũng đã mang ơn mắc nợ em rồi.Cảm ơn em gái. Chị có nói Đạo Thiên lo cty để em đến đây.
Tổng tài điện thoại cho Karen,rồi cô đưa cho Thiên Hoa
- Anh ấy muốn nói chuyện với chị.
- Sao ạ?
- Tối anh mới vào nhé.Anh đem đồ ăn cho cả .
........
Đạo Thiên đem thức ăn.
- Wao...anh nấu hả Tổng tài.
Thiên Hoa vui vẻ: Anh ấy nấu ăn ngon lắm đấy.
Đêm đó Đạo Thiên và Karen ở lại.Chập chờn vờ nhắm mắt,mặt đối mặt giường cách lối đi.Thấy cô ngại ngùng cứ chốc chốc nhìn anh.Đạo Thiên lặng quay lưng đi.Thiên Hoa khẽ gọi Karen.
Karen hiểu ý giúp cô đi tiểu.Thì thào:
- Chị đau không?
- Ừ,may là nó ở giữa giữa lưng chứ sát phía hông chắc chị khóc thôi.Nhiêu đây thấy phiền và bực mình...Cho chị xoay lưng phía kia đi.
Đạo Thiên nghe thấy trong lòng buồn.h y tá đến tiêm thuốc giãm đau.
- Cô y tá làm ơn đặt ống cho tôi đi..Tôi thấy phiền và đau khi cử động.
- Cô không có người nhà là phụ nữ sao?Đặt vào dễ bị viêm nhiễm.
- K sao?Kia là đồng nghiệp cô ấy cũng có công việc riêng.Tôi chỉ có anh trai và ông,ba mẹ không còn.
- Được rồi,tôi đặt tối nay.Ngày mai tôi dky dùm cô kiếm người ở đây lo cho cô nhé.
- Thế cũng được.
Đạo Thiên nằm im rơi nước mắt...Anh đưa tay vào bên trong áo mân mê thứ gì đó.
..............
Thuốc an thần giúp cô sâu giấc tới sáng hôm sau.Mơ màng mở mắt và đến đỗi giật mình..